Chiến Thần Bất Bại

chương 1678

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 1678 Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Anh không nên so đo với tôi, tôi cũng không có hứng thú so đo với anh! Cái gọi là sự quan tâm của Nhân Vương mà anh nói, ở trong mắt tôi không đáng một xu!” “Hơn nữa, còn có một chuyện, coi như là lời khuyên cuối cùng tôi dành cho anh, sức mạnh không nên dựa vào việc được người khác tâng bốc, cũng không dựa vào việc ai đang quan tâm anh, chỉ có thể từng bước nâng cao mà thôi!” “Mọi việc đều phải dựa vào chính mình!” Ngay khi lời nói của Tiêu Chính Văn vừa dứt, bóng dáng của anh lóe lên và bay từ trên đỉnh núi Bách Nhật xuống, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt Đông Phương Ngạo Vũ! Sau đó Tiêu Chính Văn vung tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một luồng sáng vàng, đồng thời cũng tung nắm đấm ra. “Ầm!” Cùng với một tiếng vang rất lớn, Đông Phương Ngạo Vũ ho khụ một tiếng, hộc ra một ngụm máu lớn, bên trong còn mang theo vô số mảnh vỡ nội tạng”. “Đáng tiếc cho trận pháp lưu truyền tốt như vậy của Hoa Sơn, e rằng bọn họ lại phải bồi dưỡng một người kế thừa trận tông khác rồi!” Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu, thở dài nói. Mặc dù Đông Phương Ngạo Vũ quả thực không đáng để nhắc đến, thế nhưng mấy trận pháp ban nãy của Đông Phương Ngạo Vũ cũng có sức mạnh vô cùng lớn trong mắt Tiêu Chính Văn. Có thể nói, tới tận bây giờ Tiêu Chính Văn cũng chưa thể lĩnh hội được rốt cuộc màn ánh sáng đó được bộc lộ ra như thế nào. Hơn nữa Tiêu Chính Văn tin rằng, nếu như bản thân có thể nắm bắt được trận pháp làm ra màn ánh sáng đó thì nhất định có thể phát huy được uy lực lớn hơn! Thế nhưng đáng tiếc là anh không phải là đệ tử Hoa Sơn, cũng không thể có được cách thức thực hiện loại trận pháp thần kỳ này. “Mày đang có ý gì? Lẽ nào mày đang nói tao rất tầm thường sao?” Đông Phương Ngạo Vũ gầm lên đầy phẫn nộ. “Tao là người được chọn làm đệ tử thân truyền của trận tông trong vô số đệ tử Hoa Sơn, mày dựa vào đâu mà nói tao tầm thường?” Đông Phương Ngạo Vũ trợn tròn mắt, hắn là con cưng của trời, hắn không phải dòng dõi tầm thường! “Không phải tôi nói anh tầm thường, mà là anh thật sự rất tầm thường!” Tiêu Chính Văn đáp lời, lại giáng thêm một cú đấm nữa xuống, cùng với một tiếng vang cực lớn, một làn sóng khí cứ thế bao phủ khắp không gian. Ngay cả đỉnh núi Bách Ngật cũng khẽ rung lên giống như sắp đổ sụp xuống. Đám người thích hóng chuyện bên dưới nhao nhao tháo chạy ra xa, sợ rằng đỉnh núi Bách Nhật sụp đổ xuống thì sẽ ảnh hưởng đến bọn họ. “Bốp!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio