Tiếng gào thét như dã thú, dư âm vang vọng.
Ngô Trạch Hành nhìn kiếm trong tay mình với vẻ mặt không thể tin, chiêu kiếm kia là chiêu thức độc đáo do gã sáng tạo, tên là Thanh Phong Vô Ảnh. Gã rất ít sử dụng, bởi vì không có bao nhiêu đối thủ có tư cách khiến gã dùng chiêu này. Nhưng chiêu này cũng chưa bao giờ thất thủ.
Nhưng hôm nay, gã đã thất thủ.
Đến bây giờ gã vẫn không rõ, Đường Thiên tránh một kiếm tất sát này như thế nào. Vì sao lúc đó đối phương có thể đổi hướng? Là trùng hợp? Hay là dự liệu được chiêu đó của hắn?
Dự liệu được Thanh Phong Vô Ảnh của mình...
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, khiến cho Ngô Trạch bất giác rùng mình một cái. Sự khủng hoảng tràn ngập trong lòng gã, một suy nghĩ càng vớ vẩn hơn hiện ra, chẳng lẽ hắn đã khám phá đường kiếm của mình?
Ngô Trạch Hành rất tự tin với kiếm pháp của mình. Năm năm nay, gã không một ngày lười biếng, không ngừng tu luyện, kiếm pháp của gã từ chấn nhiếp lòng người dần dần chuyển thành vô thanh vô tức.
Thanh Phong kiếm đã gần như đại thành.
Năm năm nay, gã che mặt khiêu chiến các cao thủ, ma luyện kiếm pháp của mình, chưa bao giờ bị thua. Chiêu Thanh Phong vô ảnh này là lá bài tẩy của gã, vừa rồi khi nổi giận mà ra tay, vốn tưởng rằng chắc chắn sẽ giết được đối phương, không ngờ lại thất bại.
Gã không thể tin được.
Tiếng gào thét của Đường Thiên phiêu hốt trong tai gã.
Lăng Húc nhìn Đường Thiên gào thét mà vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Lại nhìn Kỷ Thiên dính trên cây cột, cậu ta gần như không dám tin vào hai mắt của mình.
Làm sao có thể?
Tuy quen biết không lâu, nhưng cậu biết rõ trình độ của Đường Thiên. Uy lực của quyền vừa rồi vượt qua thực lực bình thường của Đường Thiên quá nhiều!
Đường Thiên có sức mạnh như trâu, nhưng tuyệt đối không thể có uy lực kinh người như thế.
Với thực lực của Kỷ Thiên mà bị đấm một cái đã hôn mê, thì uy lực của cú đấm đó kinh khủng đến mức nào.
Chẳng lẽ tên này có biến cố gì?
Hay là trong cơ thể có một lực lượng không muốn người khác biết?
Lăng Húc khôi phục lại bình tĩnh, chỉ có điều trong ánh mắt hiện lên một vẻ kì dị.
Hà… hà… hà!
Hơi thở ồ ồ, dần dần khiến Đường Thiên tỉnh lại, màu máu trong mắt dần dần rút đi.
Dần dần nhìn rõ Kỷ Thiên dính trên cây cột.
Đường Thiên trợn mắt.
Đây là...
Vẻ mặt hắn ngẩn ngơ, nhìn Kỷ Thiên mà không thể tin, lại cúi đầu, nhìn nắm đấm của mình.
Quyền vừa rồi, Đường Thiên chỉ cảm thấy nhẹ nhàng vui vẻ đầm đìa, sảng khoái không nói nên lời. Một cảm giác mát mẻ từ sâu thẳm trong cơ thể toát ra, toàn thân vô cùng nhẹ nhàng, tựa như cơ thể đã nhẹ đi một phần.
Thân thể của hắn thật sự là đã nhẹ hơn.
Đường Thiên ngơ ngác, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc khó hiểu. Bỗng nhiên hắn nhảy dựng lên, cả người bay lên như hỏa tiễn, bay thẳng lên nóc đại sảnh.
Khi Đường Thiên vô cùng nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, hắn biểu lộ rất kỳ quái. Hắn thử đấm ra một quyền, ngay khi đấm ra, một cảm giác hoàn toàn khác bình thường từ cánh tay hắn truyền đến toàn thân. Hắn có thể cảm nhận được lực lượng cường đại một cách rõ ràng.
Tại sao có thể như vậy...
Đường Thiên cười toét miệng, hắn mừng rỡ như điên, nhưng cũng rất khó hiểu.
Tốc độ và lực lượng của hắn tăng trưởng trên phạm vi lớn, chỉ có điều, tại sao lại như vậy...
...Tốc độ và lực lượng!
Hai mắt Đường Thiên bỗng dưng trợn tròn lên, một hình ảnh xẹt qua đầu, hắn đột nhiên nhớ tới mình đã nuốt máu Chu Nho và máu Vũ Nhân, chẳng lẽ là...
Trong đại sảnh tĩnh mịch, trong ánh mắt mọi người, hắn nhắm mắt lại, vươn hai tay, cẩn thận cảm thụ biến hóa trong cơ thể.
Ngô Trạch Hành khôi phục lại tinh thần, khi gã nhìn thấy Đường Thiên đứng giữa đại sảnh mở rộng hai tay không coi ai ra gì, mặt gã đỏ lên!
Nghĩ đến chiêu kia thất bại, tựa như một cái gai trong lòng gã, mà động tác Đường Thiên lúc này tràn đầy tính khiêu khích, lập tức chọc giận gã.
Có bao giờ gã lại bị người ta coi thường như thế chứ?
Khốn kiếp!
Không chút do dự, gã đột nhiên phóng về phía Đường Thiên, nhưng đúng lúc này, một thiếu niên áo trắng cầm thương ngăn cản trước mặt gã.
- Thật xin lỗi, đối thủ của ngươi là ta!
Lăng Húc nâng thương, chỉ thẳng vào Ngô Trạch Hành, vẻ mặt xem thường:
- Không ngờ đường đường Thanh Phong kiếm, lại là một kẻ lấy mạnh hiếp yếu, cưỡng chiếm mỹ nữ! Hóa ra là chó đội lốt người.
Câu nói làm cho Ngô Trạch Hành tím mặt, gã không ngờ có người dám nói như thế trước mặt gã.
- Nhưng chính nghĩa chắc chắn chiến thắng tà ác, ngân thương chính là ánh mặt trời!
Lăng Húc trầm giọng nói, thần sắc cậu ta kiên định, vẻ nghiêm nghị khiến trên mặt cậu ta phảng phất có một tầng ánh sáng khác thường. Thân ảnh cầm thương đang đứng, như được một ngọn lửa thần thánh bao phủ.
Lời nói nghe rất buồn cười nhưng khi Lăng Húc nói ra, lại không ai cười được. Truyện Tiên Hiệp -
Cố Tuyết hơi giật mình nhìn Lăng Húc.
Khí thế của Lăng Húc đã trở nên mạnh hơn trước kia, nhưng điều khiến nàng khiếp sợ nhất là thần sắc kiên định của Lăng Húc, sự nghiêm nghị trong ánh mắt phảng phất không gì có thể rung chuyển.
Cậu ta nói câu kia, chính là bản tâm của cậu ta.
Ngô Trạch Hành giận tím mặt, trong mắt đầy tơ máu. Hôm nay liên tiếp bị tiểu bối nhục nhã, nếu như hôm nay không thể tự tay xử lý hai tên khốn kiếp này thì từ nay về sau, ba chữ Thanh Phong kiếm sẽ là chuyện cười lớn nhất trên Phỉ Lâm tinh.
- Muốn chết!
Ngô Trạch Hành tức giận xuất kiếm, một luồng kiếm quang màu xanh chói mắt bỗng nhiên xuất hiện cách Lăng Húc nửa trượng, nhanh như thiểm điện. Dường như không ai ở đây có thể nhìn thấy đường đi của một kiếm này.
Một điểm sáng bạc bay ra.
Keng!
Tiếng va chạm thanh thúy làm cho trái tim người khác thót lại vang lên, mọi người trong đại sảnh đều nghe thấy.
Từ đầu đến cuối đôi mắt Vu lão vẫn khép hờ giờ chợt mở ra, trong ánh mắt đục ngầu hiện lên một tia sáng khó thấy.
Ngô Trạch Hành cũng ngẩn ngơ, chiêu này của mình lại bị người khác ngăn lại!
Toàn trường xôn xao.
Vũ Hồn như một ngọn lửa màu bạc cháy rừng rực trong mi tâm của hắn. Nó tản ra ánh sáng trắng bạc, chiếu rọi gân cốt huyết nhục trong cơ thể. Đây là lần đầu tiên Đường Thiên, "nhìn" thấy cảnh tượng trong cơ thể mình rõ ràng như thế, thân thể của mình tràn đầy máu huyết, máu huyết tựa như một làn sương, tràn ngập tứ chi.
Đường Thiên chú ý tới hai đám sương máu trong cả làn sương, làn sương chung quanh hai đám sương này rất nồng đậm, màn sương máu huyết chung quanh cũng đang liên tục chui vào trong hai đám máu.
Đó là cái gì?
Tinh thần Đường Thiên chấn động, tâm niệm hơi động, lập tức nhìn rõ cảnh tượng trong hai đám sương. Trong đó là hai giọt máu, Đường Thiên lập tức nhận ra hai giọt máu này chính là máu Chu Nho và máu Vũ Nhân mà hắn nuốt vào!
Làn sương máu bao quanh hai giọt máu, từng chút sương máu tựa như sợi tơ quấn quanh hai giọt máu tươi.
Làn sương máu gần hai giọt máu bị nhuộm màu gần giống như giọt máu, giọt máu đang nhanh chóng co lại, sương máu chung quanh thì như đang hấp thu chất dinh dưỡng, vận chuyển chất dinh dưỡng đến cả làn sương.
Đường Thiên nhìn thấy máu Chu Nho và máu Vũ Nhân càng ngày càng nhỏ lại, cuối cùng biến mất.
Hai đám sương cũng nhanh chóng nhạt đi, hoàn toàn giống làn sương xung quanh.
Làn sương máu huyết chui vào cơ xương, Đường Thiên nhìn thấy cơ xương dần thay đổi, đây là một loại thay đổi mà hắn hoàn toàn không biết.
Những thay đổi này có vẻ vô cùng chậm chạp.
Thế giới trước mắt lạ lẫm như thế, lại thần kỳ như thế.
Đường Thiên chăm chú quan sát, hoàn toàn quên mọi chuyện bên ngoài.
Nhưng hắn cũng không biết, hắn sắp mang rung động cho tất cả mọi người bên ngoài.
Mở rộng hai tay, hai mắt nhắm nghiền, Đường Thiên tựa như một tòa tượng điêu khắc, đứng ở chính giữa đại sảnh, vẫn không nhúc nhích.
Nhưng lúc này, lực chú ý của tất cả mọi người, đều bị cuộc chiến giữa Ngô Trạch Hành và Lăng Húc hấp dẫn.
Hai người đánh cực kỳ kịch liệt.
Nhưng mọi người giật mình là vì Lăng Húc không hề rơi vào thế hạ phong. Tất cả mọi người biết rõ, Cố gia có ba kẻ rất lợi hại giúp đỡ, trong đó ấn tượng khắc sâu nhất là Đường Thiên và Lăng Húc đánh chết Hoa thị huynh đệ.
Hoa thị huynh đệ tuy thành danh đã lâu, đứng trong hàng ngũ cường giả đỉnh phong ở Phỉ Lâm tinh. Nhưng dù danh tiếng hay thực lực, đều không thể đánh đồng với Ngô Trạch Hành xuất thân danh môn.
Trận chiến với Lý Tín ấy, khiến cho mọi người tin tưởng, thực lực của Ngô Trạch Hành hoàn toàn nằm trong ba mươi vị trí đầu.
Đường Thiên tránh được một kiếm tất sát của Ngô Trạch Hành, giải quyết Kỷ Thiên bằng một cú đấm, làm cho người ta bất ngờ rồi. Không ngờ Lăng Húc cũng hung hãn như thế!
Đối mặt Ngô Trạch Hành đang điên cuồng, vậy mà không lùi nửa bước, dùng công đấu công!
Đánh chết Hoa thị huynh đệ đã khiến mọi người líu lưỡi, lại cân sức ngang tài với Ngô Trạch Hành thì thực lực của cậu ta mạnh đến mức nào...
Cố gia thậm chí có tới hai cao thủ hung hãn như thế!
Trong số những người ở đây, không ít người bắt đầu dao động lập trường. Hai vị cao thủ trong nhóm năm mươi hoàn toàn không giống hai vị cao thủ trong nhóm ba mươi.
Dù hai người này không phải người của Cố gia, nhưng bọn họ đã ra mặt bảo vệ Cố Tuyết, hiển nhiên tình cảm không ít!
Mà một số người nhạy bén lại nghĩ tới lời nói lúc trước của Lăng Húc và ánh mắt Cố Tuyết nhìn về phía Đường Thiên, ở đây đều là người từng trải, sao lại không hiểu chứ.
Lần này Vu lão lỗ mãng rồi!
Hai bên đã đến tình trạng không chết không ngớt. Mà chuyện này lại là do Vu lão sai trước, khi bá quyền độc chiếm, không ai dám lên tiếng, nhưng lúc này lại đủ để dao động danh vọng của Vu lão.
Trừ phi... Trừ phi Vu lão có thể bắt được hai người, một trận chiến định càn khôn!
Trong mắt Vu lão toát ra vẻ do dự hiếm thấy, cục diện trước mắt đã vượt quá sự tính toán của lão. Ánh mắt lão đảo qua những người khác, những kẻ trước kia lão ta sai đâu đánh đó, lúc này nhao nhao lui về phía sau, không người nào dám ra mặt!
Không ngờ hôm nay lật thuyền trong mương rồi, trong lòng Vu lão hiện lên một tia hối hận.
Nhưng rất nhanh, lão liền khôi phục tỉnh táo. Lão biết rõ, lão đã không có đường lui, nếu như không thể thắng lợi, danh vọng trước kia sẽ tan nát như tuyết lở.
Lão vốn là một người ngang ngược, đã đến thời khắc này thì không hề do dự nữa, bắt buộc phải thắng.
Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên Đường Thiên động đậy.
Truyện convert hay : Tà Vương Truy Thê