Rất nhiều người của võ tông cũng lớn lên trong những truyền thuyết về Trương Đạo Linh, nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy Trương Đạo Linh trong lời đồn vẫn cảm thấy mình hơi xem thường người ta. “Ông cũng khá lắm”. Tiêu Chính Văn gật đầu lia lịa. Mặc dù Trương Đạo Linh đã sử dụng trận pháp đến mức dày công tu luyện, nhưng lại thiếu một điều kiện tiên quyết, đó chính là cách hiểu đúng đắn về trận pháp. Nói cách khác đáp án đã sai thì dù ông có viết đi viết lại một trăm lần vẫn là sai. Hơn nữa càng đi càng xa trên con đường sai lầm. “Ông Trương quả nhiên là người đứng đầu trong hơn một trăm năm của Hoa Quốc. Thảo nào nhà họ Trương có địa vị cao như thế, so với người có tài năng đặc biệt như anh Trương, tôi cảm thấy thật hổ thẹn”. Ông Lư nắm bắt cơ hội nịnh bợ. “Thảo nào năm đó có thể một mình giết chết tám cao thủ cảnh giới Thiên Vương đỉnh cấp. Chỉ với thực lực này cũng đủ để khiến người đời kinh ngạc rồi”. Không ít người của võ tông cũng đồng loạt lên tiếng bàn luận. “Tiêu Chính Văn, giờ cậu đã rõ rồi chứ? Tôi chỉ không muốn tạo thêm sát nghiệp, chứ không phải tôi không bằng cậu”. Trương Đạo Linh cười khẩy, đồng thời đứng thẳng người lại lao đến chỗ Tiêu Chính Văn. Sau đó Trương Đạo Linh nhảy lên, trong phạm vi mấy cây số đều bao phủ bởi một vùng ánh sáng màu trắng bạc. Dường như ai cũng cảm nhận được uy lực vô song của trời. Lúc này không chỉ là ánh sáng bạc chói mắt, trong tầng mây, sấm sét đan xen với nhau càng khiến người ta chấn động. Ngay cả Độ Thiên Chân Nhân cũng lộ ra vẻ kinh ngạc. Mấy năm nay Trương Đạo Linh quay về Thiên Sơn ở ẩn, thực lực càng tiến bộ hơn. “Vẫn chưa bắt đầu đánh, sao ông biết ông chắc chắn sẽ thắng”. Dứt lời, Tiêu Chính Văn nắm chặt con dao quân đội năm cạnh, đối mặt với Trương Đạo Linh, Tiêu Chính Văn không dám sơ suất. Lúc này trên con dao quân đội năm cạnh đã phát ra một luồng sáng màu trắng. Luồng sáng màu trắng này thoạt nhìn vô cùng kỳ dị. Độ Thiên Chân Nhân vô thức đảo mắt nhìn sang, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên. Đây chắc hẳn là từ trường Tiêu Chính Văn vừa lĩnh hội được hôm trước? Hôm kia mới vừa lĩnh ngộ xong, bây giờ đã dám lấy ra đối đầu với đối phương ư? So với Trương Đạo Linh, lúc này Độ Thiên Chân Nhân càng kính phục sự gan dạ và quyết đoán của Tiêu Chính Văn hơn. “Tiêu Chính Văn, chịu một kiếm của tôi đi!” Trương Đạo Linh vừa nói vừa nắm chặt kiếm Thất Tinh Tang Môn, dựa vào cột sáng ngút trời chém thẳng về phía Tiêu Chính Văn. Nếu đòn tấn công này chém trúng người thì ngay cả biệt thự nhà họ Tiêu cũng sẽ biến thành gạch ngói vụn. Trương Đạo Linh nghĩ giết Tiêu Chính Văn chỉ cần một đòn này là đủ. Thấy kiếm quang đã đến, Tiêu Chính Văn bỗng giơ tay lên, con dao quân đội năm cạnh bắn ra. Con dao quân đội năm cạnh vẽ ra một đường sáng cực đẹp lao thẳng về phía thanh kiếm dài trong tay Trương Đạo Linh. So với tuyệt kỹ chói mắt đó của Trương Đạo Linh thì đòn tấn công này của Tiêu Chính Văn quá sức bình thường. “Thực lực của ông Trương vẫn mạnh hơn, theo tôi thấy hôm nay là ngày chết của Tiêu Chính Văn rồi”. Vài ông lớn ở đó đồng loạt nói. “Keng!” Mọi người vừa dứt lời thì thấy con dao quân đội năm cạnh và thanh kiếm dài của Trương Đạo Linh chạm vào nhau. Khiến mọi người không dám tin là thanh kiếm dài của Trương Đạo Linh bị chặn lại ở giữa không trung, một lúc lâu vẫn chưa thể rơi xuống.