Những người còn lại cũng nhân lúc này bái Tiêu Chính Văn một cái. Thiên Vương! Đây không phải là cảnh giới, cũng không phải là sức chiến đấu mà là cách gọi tôn trọng của võ tông với cường giả cảnh giới Thiên Vương có sức chiến đấu ở đỉnh cao. Thiên Vương cũ trước đó chỉ có hai người là Trương Đạo Linh và Võ Thí Thiên. Bây giờ Tiêu Chính Văn đã giết Trương Đạo Linh, theo lý thì anh xứng đáng được nhận vinh dự đặc biệt này. “Chúc mừng Tiêu Thiên Vương, sau này tên tuổi sẽ vang dội! Tôi đại diện cho liên minh võ thuật chúc mừng Tiêu Thiên Vương!” Nói xong ông Lư quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn. Cụ ta cố ý nói ra mấy chữ liên minh võ thuật vì sợ Tiêu Chính Văn cũng tính toán mối thù với cụ ta luôn. Thấy ông Lư xuống quỳ, mọi người cũng lần lượt quỳ theo. “Tiêu Chính Văn tôi chưa từng nghĩ sẽ truy cứu những ân oán trước đó, nhưng sau này nếu có bất kỳ ai dám mưu đồ làm loạn thì kết cục sẽ giống Trương Đạo Linh”. Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói. Đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào ông Lư. Trong những người ở đây, ngoài ông Lư ra thì không có người thứ hai có thể xúi giục nhà họ Trương chống đối với anh. Đầu tiên là Trương Nguyệt Đông, sau đó lại là Trương Đạo Linh, mặc dù hai lần đều không có gì nguy hiểm, hơn nữa Tiêu Chính Văn còn lấy được trận pháp Tam Tuyệt của nhà họ Trương. Nhưng nếu chuyện tương tự như vậy xảy ra lần nữa, Tiêu Chính Văn sẽ mặc kệ mọi thứ mà đánh thẳng vào liên minh võ thuật để ông Lư phải trả cái giá đau đớn hơn. “Cảm ơn Tiêu Thiên Vương không truy cứu ân oán, chúng tôi đến chết cũng không quên”. Ông Lư cảm nhận được ánh mắt lạnh băng của Tiêu Chính Văn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình, không dám ngẩng đầu lên, liên tục dập đầu mười mấy cái với Tiêu Chính Văn. Cho đến khi tiếng bước chân của Tiêu Chính Văn dần đi xa, ông Lư mới run rẩy ngẩng đầu lên, thầm nghiến răng nhìn bóng lưng Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt u ám. “Ông Lư, xem ra… trong khoảng thời gian ngắn, không ai có thể làm gì được cậu ta đâu”. Lúc này Lâm Thiên Đức cũng bước ra khỏi đám người đến gần ông Lư, hai tay đỡ cụ ta đứng dậy. Từ đầu đến cuối, Lâm Thiên Đức không dám lộ diện, sợ sẽ bị Tiêu Chính Văn phát hiện. Thế nên đến khi Tiêu Chính Văn đi xa, cụ ta mới chen ra khỏi đám người.