“Chồng ơi! Là… là vậy sao?” Khương Vy Nhan hơi căng thẳng nhìn Tiêu Chính Văn. “Đúng rồi, chỉ là em chưa quen cảm giác này, vừa bắt đầu đã có thể làm được như em đã không dễ rồi”. Tiêu Chính Văn mỉm cười nói. Thật ra ban đầu khi Tiêu Chính Văn có trong tay trái tim rồng Kim Long thì cũng có thể khai triển vài trận pháp tương tự ảo ảnh. Nhưng mấy trận pháp đó chỉ là trận pháp cấp thấp nhất trong tất cả các trận pháp, chẳng có lực sát thương gì với cao thủ. Được Tiêu Chính Văn khen, Khương Vy Nhan lập tức tràn đầy tự tin. Nhưng vì còn phải chăm sóc con nhỏ, Khương Vy Nhan chỉ luyện một lát rồi vội vàng chạy đến phòng trẻ em cho con uống sữa. “Chủ thượng, bên ngoài có người tên là Duẫn Chí Thành muốn gặp cậu, nói là Bắc Minh Tông gì đó, không biết cậu có muốn gặp không?” Khương Vy Nhan vừa đi, Độ Thiên Chân Nhân đẩy cửa bước vào. “Người đó có nói là chuyện gì không?” Tiêu Chính Văn nhíu mày nói. “Không nói, nhưng nhìn dáng vẻ chắc là cố ý đến gặp cậu, có lẽ là tin cậu đánh bại Trương Đạo Linh đã truyền ra ngoài, thế nên cố ý đến tỏ lòng thành”. Độ Thiên Chân Nhân cười gượng nói. “Thôi vậy, bảo ông ta đi đi, cứ nói tôi không có thời gian gặp ông ta”. Dứt lời, Tiêu Chính Văn bất lực xua tay. Tiêu Chính Văn chẳng có hứng thú với mấy kiểu gặp mặt này. “Vâng!” Nói xong, Độ Thiên Chân Nhân xoay người rời khỏi phòng. Không lâu sau, Độ Thiên Chân Nhân quay lại, đến gần Tiêu Chính Văn nói: “Chủ thượng, cậu ta nói có chuyện quan trọng muốn nói với cậu”. “Chuyện gì?” Tiêu Chính Văn quay đầu lại hỏi. “Liên quan đến nhà họ Trương ở Thiên Sơn. Nhưng tôi hỏi cậu ta cụ thể là chuyện gì, cậu ta lại không chịu nói”. Độ Thiên Chân Nhân nhỏ giọng nói. “Cho anh ta vào đi!” Nói xong, Tiêu Chính Văn chỉ về hướng phòng sách.