Trương Thiên Phong lạnh lùng nhìn Đoàn Hải Long, nếu không lấy cơ hội vào sơn môn của Thiên Sơn ra thì còn lâu Đoàn Hải Long mới đồng ý. Nhưng lão chỉ nghĩ vậy thôi chứ không thể để lộ bất kỳ biểu cảm nào ngoài mặt. Thế nên Trương Thiên Phong khẽ cười chắp tay với Đoàn Hải Long nói: “Ông Đoàn, vậy tôi cảm ơn ông thay nhà họ Trương trước”. Nói xong, lão xoay người rời đi. Đã đến tình hình này rồi, cho dù nói hay làm gì cũng phải ngắn gọn, nhanh lẹ. Nhìn bóng lưng Trương Thiên Phong, Đoàn Hải Long cũng thầm tính toán nước đi của mình. Nếu thật như Trương Thiên Phong nói thì vẫn không thể xem thường Tiêu Chính Văn. Đoàn Hải Long biết rõ thực lực của Trương Đạo Linh. Người trên thế giới này có thể đấu với cụ ta ít đến đáng thương, huống gì tự tay giết chết cụ ta? Nghĩ đến đây Đoàn Hải Long sải bước xuống núi. Không đến nửa ngày, Đoàn Hải Long đã xuất hiện trước cổng trụ sở chính của liên minh võ thuật. Đoàn Hải Long bỗng quay về, mấy trưởng lão liên minh võ thuật vội vàng chạy ra cổng đón. Nhất là ông Lư, vừa thấy đã quỳ xuống trước mặt Đoàn Hải Long. “Minh chủ, cuối cùng ông cũng về rồi, tôi… tôi bị người ta bắt nạt đến thảm thương”. Ông Lư vừa khóc thất thanh vừa kể lại chuyện Tiêu Chính Văn đánh cụ ta thế nào, bảo cụ ta quỳ xuống dập đầu ra sao. “Tiêu Chính Văn?” Đoàn Hải Long vừa bước vào sảnh lớn vừa quay đầu lại nói với ông Lư: “Lư Kính Hải, rốt cuộc Tiêu Chính Văn này là ai? Tôi nghe nói cậu ta tự tay giết Trương Đạo Linh à?” “Đúng thế!” Ông Lư gật đầu nói: “Tên này tự tay giết ông Trương, hơn nữa người này rất ngang ngược, ngay cả trưởng lão võ tông đến xin, cậu ta cũng không nể mặt”. Sau đó ông Lư lại kể chi tiết sự việc ngày hôm đó. Nghe đến một nửa, Đoàn Hải Long bỗng cắt ngang: “Ông nói gì? Tiêu Chính Văn chỉ cần giơ tay lên là có thể phá được Tam Tuyệt Trận của nhà họ Trương hả?” Lượng tin tức này quá lớn khiến Đoàn Hải Long phải nhìn Tiêu Chính Văn bằng con mắt khác.