Tiêu Chính Văn không thèm liếc nhìn Thương Nhan Bách, chỉ lạnh lùng nói ra hai chữ. Thương Nhan Bách lại bị coi thường ngay trước mặt tất cả mọi người, cơ mặt liên tục co giật, đôi mắt hiện lên ngọn lửa phẫn nộ. “Tiêu Chính Văn, không ngờ cậu cũng dám đến cục diện chết hôm nay”. “Nhìn thấy rồi chứ? Trên Thương Lĩnh này có cả hàng chục nghìn tiền bối nổi danh của võ tông, không một ai nói chuyện với cậu. Nếu hôm nay cậu quỳ xuống dập đầu nhận sai với tôi, có lẽ tôi nhất thời có cảm hứng thay mặt Hoa Sơn cầu xin cho cậu được toàn thây”. Thương Nhan Bách khàn giọng hét lên. Cụ ta không biết rốt cuộc Tiêu Chính Văn lấy đâu ra tự tin, đã đến nước này rồi mà còn dám kiêu ngạo. “Ông xứng sao?” Tiêu Chính Văn lạnh lùng đáp một câu. Một câu “ông xứng sao” suýt khiến Thương Nhan Bách ngất tại chỗ. Cụ ta là ai cơ chứ? Đường đường là người đại diện của Hoa Sơn tung hoành trong giới thế tục Cụ ta không xứng ư? “Hừ, Tiêu Chính Văn, đừng nghĩ cậu đánh thắng Đông Phương Ngạo Vũ, giết được Trương Đạo Linh thì cậu là bất khả chiến bại trong thế gian. Mở to mắt ra mà nhìn những người ngồi trên bục cao kia là ai”. Nói xong, Thương Nhan Bách chỉ tay vào bục cao cách đó không xa. “Không ngại nói cho cậu biết tùy ý chọn một người ngồi trên bục cao đó đều có thể khiến cậu chết”. “Tôi tin cậu cũng biết rõ hôm nay là ngày tận thế của cậu, lẽ nào bây giờ cậu vẫn chưa nhận ra hiện thực sao?” “Hoa Quốc không cứu nổi cậu, Thiên Tử cũng không thể cứu cậu, võ tông càng không thể. Những người đến đây hôm nay không một ai nói giúp cậu cả, dù có là Đại trưởng lão của võ tông cũng không có tư cách nói chuyện”. “Chỉ dựa vào chút bản lĩnh đó của cậu mà có thể giết được nhiều cao thủ thế này sao? Giết được hết hàng nghìn, hàng chục nghìn người của võ tông được à? Cậu có nhận ra thanh kiếm gãy và tấm khiên bị vỡ kia không?”” Mặt mày Thương Nhan Bách méo xẹo, nghiến răng nghiến lợi chỉ vào thanh kiếm Si Vưu và tấm khiên Si Vưu, thở hổn hển nói. “Đây chính là thánh vật của chiến thần xưa, cho dù có giết cậu ở đây thì Thiên Tử Hoa Quốc cũng không dám nói nửa chữ, càng sẽ không có ai báo thù cho cậu. Sợ rồi chứ, Tiêu Chính Văn?” Tất nhiên Thương Nhan Bách sẽ không ngây thơ đến mức bảo Tiêu Chính Văn buông tay chịu trói, cụ ta chỉ muốn lấy lại thể diện đã mất ở Long Kinh ngày hôm đó. Nhưng dù là một nguyện vọng nhỏ nhoi như thế cũng khó mà thực hiện với Tiêu Chính Văn, cụ ta không cam lòng. “Cút!” Tiêu Chính Văn vẫn không liếc nhìn Thương Nhan Bách dù chỉ một ánh nhìn, chỉ lạnh lùng nói ra chữ “cút” từ kẽ răng. “Cậu dám bảo tôi cút sao?” Sắc mặt Thương Nhan Bách xanh mét, cụ ta không phải đến để rước nhục vào mình, Tiêu Chính Văn thế mà lại bảo cụ ta cút ngay trước mặt nhiều người như thế? “Một là cút, hai là chết!” Tiêu Chính Văn chỉ lạnh lùng đáp.