“Cậu dám phá hỏng quy tắc của liên minh võ thuật thì đừng trách tôi nhẫn tâm với cậu”. Đoàn Hải Long đứng bật dậy. Mọi người Hoa Sơn, Hằng Sơn, Thiên Sơn cũng đứng lên theo. Tỏ ý chỉ cần Tiêu Chính Văn dám tiến đến nửa bước nữa thì họ sẽ đánh hội đồng. “Đoàn Hải Long, Lâm Phi Dương, Lý Thiên Lăng, đám các người nổi danh ở bên ngoài, vẫn luôn tự khoe là hóa thân của đạo nghĩa, không ngờ các người lại như thế”. “Quả thật chẳng bằng đám lưu manh đầu đường xó chợ. Tôi thật sự cảm thấy xấu hổ khi ở cùng loại người như các người”. Đại trưởng lão chỉ vào đám người Đoàn Hải Long lớn tiếng mắng. “Các người định lấy đông thắng ít sao?” Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn mọi người. Mặc dù lúc này Tiêu Chính Văn đã kiệt sức nhưng càng đến thời khắc quan trọng thì càng phải cắn răng chịu đựng. Đây là kinh nghiệm Tiêu Chính Văn rút ra từ hàng trăm, hàng nghìn cuộc chiến đẫm máu. Khi bản thân anh đã cạn kiệt sức lực, kẻ địch của anh cũng chưa chắc đã tốt hơn anh. Khi anh sợ hãi, kẻ địch của anh cũng đang sợ anh. Vù vù… Hàng loạt con tò vò màu trắng đang bay lượn trong không trung, mọi người xung quanh đều rợn tóc gáy, lông tơ trên người dựng đứng cả lên. Đây là vì từ trường xung quanh thay đổi. Trong không khí tràn ngập uy lực cực mạnh, chỉ là uy lực này không giống uy lực của trời, khác với hơi thở của Tiêu Chính Văn. Từ trường bình thường ảnh hưởng đến hàng loạt phản ứng dây chuyền do các cực từ trong lòng đất mang lại. Năng lượng khắp không trung này đã đạt đến mức cực kỳ đáng sợ chỉ trong thoáng chốc. Hàng chục nghìn người xung quanh đàn tế đều cảm nhận rõ ràng sự quyết đoán của Tiêu Chính Văn. Vì năng lượng đó đã đủ mạnh đến mức ngay cả Tiêu Chính Văn cũng bị nuốt chửng. Dường như ngay lập tức sau đó Tiêu Chính Văn sẽ cùng hủy diệt với mấy người trên bục cao. Mọi người đứng trên bục cao đều sợ đến toát mồ hôi lạnh, nhất là kẻ gây ra tai họa Lâm Phi Dương càng sợ hãi toát mồ hôi, không dám lên tiếng.