Từ khoảnh khắc Đại trưởng lão đặt chân lên núi Thương Lĩnh đã không còn nghĩ đến chuyện bản thân có thể sống sót trở về! “Đại trưởng lão, Hoa Quốc không thể không có ông, võ tông vẫn cần có ông đứng ra chủ trì!” Viên Sùng Long sợ tới độ quần cũng ướt sũng, quỳ phịch xuống trước mặt Đại trưởng lão. Lúc này chỉ có một mình Đại trưởng lão còn có thể khiến cho Tiêu Chính Văn dừng tay lại! “Tôi đứng ra chủ trì ư? Ông nhìn bên dưới đi, cả trăm cả nghìn người, có ai chịu nghe tôi không? Có ai chịu tuân theo võ tông hay không?” “E rằng nếu không phải tới thời khắc sinh tử thì ngay cả bốn gia tộc lớn mấy người cũng chẳng thèm coi võ tông chúng tôi ra gì!” Đại trưởng lão phất ống tay áo, hất thẳng Viên Sùng Long đang quỳ trước mặt mình ra xa hơn ba mét. Thương Nhan Bách sợ hãi quỳ xuống đất, không ngừng dập đầu van xin Tiêu Chính Văn! Chỉ cần có thể sống sót, thể diện gì đó hoàn toàn chỉ là phù du! Thế nhưng trong mắt Tiêu Chính Văn vẫn chỉ có duy nhất vẻ tuyệt tình, cột sáng cực đại mang theo những tiếng vang lớn đổ xuống bục cao! “Láo xược!” Vào lúc mọi người trên bục cao đồng loạt nhắm mắt lại, gần như chỉ có thể chờ chết thì một tiếng quát rất lớn đột nhiên vang lên, cả núi Thương Lĩnh đều không ngừng vọng lại tiếng quát này! Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một bức tường ánh sáng màu vàng cao và rộng mấy trăm mét! “Ầm!” Cột sáng cực đại va vào bức tường ánh sáng màu vàng đó rồi biến mất tăm! Vào khoảnh khắc cột sáng đó biến mất, núi Thương Lĩnh không ngừng rung chuyển, áp lực trong không khí cũng đồng thời tan biến! Giống như tất cả chỉ là một giấc mơ! Dù là như vậy, mồ hôi lạnh trên trán mọi người vẫn đang không ngừng túa ra! Vừa ban nãy, chỉ cần cột sáng đó đổ xuống bục cao, không chỉ có mấy người Đoàn Hải Long phải chết mà toàn bộ núi Thương Lĩnh cũng sẽ bị san phẳng. Vào khoảnh khắc cột sáng va vào bức tường ánh sáng, một ngọn núi nhỏ cách xa mấy trăm mét phát nổ thành một cái hố lớn! Đó cũng chỉ là uy lực còn sót lại mà thôi! Mẹ kiếp! Không ít người đã ngất luôn tại chỗ, ngay cả Đoàn Hải Long cũng thở hổn hển. Chỉ có Thương Nhan Bách nhìn xuống dưới núi với vẻ mặt vui mừng. Chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc đạo bào màu xanh, chắp một tay sau lưng đang rảo bước men theo sườn núi.