Chiến Thần Bất Bại

chương 1839

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngay cả khi vừa bắt đầu cuộc chiến của Tiêu Chính Văn và Cừu Vạn Lý, mãi đến sau đó Bạch Diên Vũ nhìn thấy cảnh tượng Tiêu Chính Văn tự tay giết chết Hứa Hoài Viễn. Ngay cả Bạch Diên Vũ cũng phải thừa nhận rằng nếu cho Tiêu Chính Văn thêm năm năm nữa. Sẽ không có ai là đối thủ của anh kể cả trong năm đại danh sơn. Tiếc là hôm nay Bạch Diên Vũ đã nhắm trúng Tiêu Chính Văn, cũng đồng nghĩa với việc ngôi sao tài giỏi vừa lóe sáng này sắp rơi xuống. Đây cũng không phải là lần đầu tiên Bạch Diên Vũ làm những chuyện tương tự như vậy. Thường càng là người trẻ tài giỏi hơn người thì càng không biết khiêm tốn. Ngược lại không sống lâu bằng người có tư chất bình thường. Võ thuật hay trận pháp cũng vậy thôi, tài năng chỉ là một mặt, vẫn phải tích lũy theo thời gian. Dù có tài giỏi đến đâu cuối cùng cũng chỉ là một chớp nhoáng, có thành tựu gì hơn người đâu. Chẳng hạn như Bạch Diên Vũ, có thể nói lão là người có tư chất kém và bình thường nhất trong hàng trăm đệ tử gia nhập vào Tung Sơn cùng thời điểm với lão. Nhưng bằng sự kiên nhẫn và bền bỉ, hay nói đúng hơn là sự cẩn trọng của lão mà trong hàng trăm người đó chỉ có một mình lão sống đến ngày hôm nay. Những người tài giỏi hơn lão thì đã sao? Có người nào mà không bị Bạch Diên Vũ giẫm đạp dưới chân? Hôm nay Tiêu Chính Văn tự cho rằng mình bất khả chiến bại trong thiên hạ, nhưng con át chủ bài của anh đã bị Bạch Diên Vũ nhìn thấu qua ba trận đấu vừa rồi. Giống như hai người chơi trò Đấu Địa Chủ với nhau mà một người trong đó đã tính được bài của đối phương, hơn nữa trong tay còn cầm lá bài không tốt thì đâu còn xác suất thắng được nữa. Lúc này bầu không khí trên đàn tế cũng trở nên kỳ quái. Thi thể Hứa Hoài Viễn bị ném ra chính giữa đàn tế cách đó không xa. Tiêu Chính Văn chắp tay sau lưng, đối diện là Đoàn Hải Long và hàng trăm cao thủ võ tông bao vây Tiêu Chính Văn lại. Lúc này chỉ cần Đoàn Hải Long ra lệnh, Hoa Sơn, Hằng Sơn, bốn gia tộc lớn và hàng nghìn cao thủ võ tông sẽ lập tức đồng loạt tấn công Tiêu Chính Văn. Tiêu Chính Văn đang đợi, Đoàn Hải Long cũng đang đợi. Họ đều đang đợi đối phương mất kiên nhẫn trước. Nhưng đúng lúc này hai bóng người dọc theo đường núi quanh co đi đến. Lúc Đoàn Hải Long nhìn thấy rõ người đến chính là Bạch Diên Vũ, vẻ căng thẳng lập tức biến mất. “Không biết hôm nay là ngày hoàng đạo gì mà các vị đều tụ tập đông vui ở đây thế?” Bạch Diên Vũ vừa đi đến vừa chậm rãi hỏi. “Soạt!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio