Chỉ có Đại trưởng lão nở nụ cười nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. “Đám khỉ các ông, ỷ đông mà bắt nạt người thế à?” Ông lão lạnh lùng nói. “Tôi thấy đám các ông ai nấy cũng nên bị tống cổ về quê cho rồi”. Lúc này một giọng nói già nua vang lên từ con đường quanh co dưới núi. Vừa dứt lời thì thấy một bà lão tay chống gậy đầu rồng lảo đảo bước lên đàn tế. “Đây… ông cụ Nhạc?” Tiêu Chính Văn ngây người nhìn ông lão trước mặt, chính là Nhạc Trung Kỳ ở Côn Luân. Lần này ngay cả vợ ông Nhạc cũng đến cùng với cụ ấy. So với Nhạc Trung Kỳ vẻ mặt tràn đầy nụ cười thì khuôn mặt của vợ cụ ấy chứa đầy sát khí. Nhất là thực lực của bà ấy, thậm chí có thể nói là cao hơn Nhạc Trung Kỳ một bậc. Mỗi một bước đi của bà ấy, núi Thương Lĩnh đều phát ra tiếng rung chuyển cực vang. Chỉ thấy bà cụ khẽ khàng vung tay lên, một vầng sáng phát ra từ cây gậy đầu rồng của bà ấy. “Ầm!” “Rầm rầm rầm”. Cách đó khá xa, đỉnh núi nhỏ mà lúc nãy Bạch Diên Vũ vừa bày bố Thất Tinh Đại Trận cũng vỡ tan tành theo tiếng động cực lớn đó. “Phụt!” Thất Tinh Đại Trận bị phá, Bạch Diên Vũ nôn ra một ngụm máu, cơ thể liên tục lùi về sau mấy bước, sau đó ngã nhào xuống đất. “Bà nó ơi, bà còn đợi gì nữa? Tiễn ông ta lên đường luôn đi”. Bà cụ lấy cây gậy đầu rồng chỉ vào Bạch Diên Vũ khiến lão sợ hãi đến độ tè trong quần. Thực lực giữa lão và đối phương cách biệt quá lớn, chỉ riêng uy lực của đối phương thôi cũng đã khiến lão không thể động đậy. Đừng nói là đánh trả, bây giờ lão còn chẳng có can đảm vùng vẫy nữa là. “Ông Nhạc, chúng tôi… chúng tôi biết sai rồi”.