Nghe thấy vậy, Đại trưởng lão gật đầu lia lịa. Nếu như làm vậy cũng không có thành ý thì trên thế giới này không có bất kỳ điều gì có thể xem là thành ý được nữa! Đúng như câu nói của dược sư Hoàng, cảnh giới tối cao của việc lừa gạt người khác chính là lừa gạt được chính bản thân mình! “Tôi đã hiểu ý của môn chủ, chúng ta dùng đơn thuốc này đổi lấy sự tin tưởng của Tiêu Chính Văn, cậu ta đương nhiên sẽ không nghi ngờ, sẽ càng thêm lơi lỏng đề phòng chúng ta!” “Chỉ có điều, bên phía Thanh Vân Tông, có phải chúng ta cũng nên…” “Lưu Sùng Hằng vốn chẳng tạo được mối uy hiếp gì, ông ta đã bị Tiêu Chính Văn đánh gãy sống lưng, tuy Thanh Vân Tông cũng là dược tông nhưng đơn thuốc của bọn họ sao có thể so sánh với đơn thuốc của Dược Vương Cốc chúng ta chứ?” “Tạm thời, để cậu ta an tâm thì phải gần gũi hơn với Thanh Vân Tông! Thậm chí, có thể tặng cho bọn họ một ít đơn thuốc không mấy quan trọng và dược liệu thượng hạng trong Dược Vương Cốc chúng ta, luôn nhớ một tôn chỉ rằng, thả con săn sắt bắt con cá rô”. Dược sư Hoàng híp mắt nói. “Vâng! Tôi hiểu rồi, môn chủ nhìn xa trông rộng thật khiến tôi xấu hổ!” Nói xong, Đại trưởng lão cúi chào dược sư Hoàng rồi nhanh chóng xoay người rời đi. Xế chiều hôm đó, Đại trưởng lão của Dược Vương Cốc đích thân đến cửa biệt thự nhà họ Tiêu! “Ôi? Đây không phải là Đại trưởng lão của Dược Vương Cốc sao? Cậu Tiêu vẫn chưa về đâu!” Độ Thiên Chân Nhân lạnh lùng liếc xéo Đại trưởng lão và nói. “Anh Độ Thiên à, mặc dù Dược Vương Cốc chúng tôi là dược tông nhưng vốn dĩ vạn tông vẫn cùng một đường, chúng ta cũng coi như một nửa đồng môn, cần gì phải đuổi khéo cách xa nghìn mét?” “Tôi không muốn thừa nhận cũng không được, đúng là giữa Dược Vương Cốc và cậu Tiêu có xảy ra chút hiểu lầm, nhưng đường dài mới biết sức ngựa, lâu ngày mới thấy ai thật lòng!” Lần này tôi tới là mang theo thành ý của Dược Vương Cốc, nếu không tin, có thể bảo Lưu Sùng Hằng của Thanh Vân Tông kiểm tra!” Đại trưởng lão vừa nói vừa lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ làm bằng gỗ đàn hương. Độ Thiên Chân Nhân nhìn lướt qua cái hộp gỗ nhỏ đó, cau mày hỏi: “Trong đây là cái gì?” “Anh Độ Thiên đừng lo lắng, đây không phải là ám khí đâu, anh xem thử đi!” Vừa nói, Đại trưởng lão vừa mở hộp gỗ ra, nằm bên trong là một cuộn khăn lụa màu vàng sáng! Trên khăn lụa thêu chằng chịt mấy hàng chữ nhỏ! “Ôi! Bát Cực Tục Mệnh Đan?” Thấy mấy chữ to trên đó, sắc mặt Độ Thiên Chân Nhân bất chợt thay đổi! Trong võ tông, ai mà không biết Bát Cực Tục Mệnh Đan là bảo vật của Dược Vương Cốc chứ? Hôm nay Đại trưởng lão đem theo loại thuốc này đến xin gặp mặt, Độ Thiên Chân Nhân không khỏi thầm giật mình!