Lưu Sùng Hằng nhìn Tiêu Chính Văn đang nằm trên sô pha, sắc mặt vẫn như thường, không khỏi thầm nhíu mày. “Ôi! Cậu Tiêu không phải trúng độc bình thường đâu, loại độc này chỉ có ba tông môn mới biết cách điều phối”. Lưu Sùng Hằng tiến đến trước một bước, rồi bắt mạch cho Tiêu Chính Văn, ông ta càng chắc chắn vào suy đoán của mình. “Ông nói thế là sao? Rốt cuộc cậu Tiêu bị trúng độc gì?” Độ Thiên Chân Nhân vội nói. “Thật ra đây là thuốc độc mãn tính, nghe nói sau một tháng mới phát tác, nhưng vì thực lực của cậu Tiêu khá cao nên tốc độ máu lưu thông trong cơ thể nhanh hơn nhiều so với người thường. Điều này ngược lại sẽ khiến chất độc phát tác trong thời gian ngắn”. “Nhưng tôi không biết giải loại độc này, bây giờ ngoài người bỏ độc thì chỉ có dược sư Hoàng của Dược Vương Cốc mới có thể giải được loại độc này. Hiện giờ cậu Tiêu hôn mê bất tỉnh, tôi nghĩ nên liên hệ với Dược Vương Cốc ngay”. “Đối phương thậm chí đã có thể đưa cho chúng ta miễn phí dược liệu mà Bát Cực Tục Mệnh Đan cần thì tôi đoán họ cũng sẽ cứu người thôi nên…” Nói đến đây, Lưu Sùng Hằng quay đầu lại nhìn Khương Vy Nhan. Trước mắt bất kể là ông ta hay Độ Thiên Chân Nhân đều không có thể diện lớn như thế. Chỉ có Khương Vy Nhan mới có thể mời dược sư Hoàng đích thân đến cứu mạng Tiêu Chính Văn. “Cô Khương, Lưu Sùng Hằng nói đúng đấy, hai người chúng tôi không mời được dược sư Hoàng, chỉ có cô Khương có thể mời ông ta ra tay, mạng sống của cậu Tiêu đang gặp nguy hiểm, chúng ta không thể trì hoãn chuyện này”. “Dù Dược Vương Cốc có thật lòng quy thuận hay không, bây giờ đều phải thử”. Độ Thiên Chân Nhân nghiêm túc nói. “Cô Khương, nhất định phải nhanh lên, bây giờ cậu Tiêu hôn mê, cực kỳ nguy hiểm”. Lưu Sùng Hằng cũng nói thêm vào. Khương Vy Nhan hít sâu rồi nói với Độ Thiên Chân Nhân: “Ông cụ, làm phiền ông dẫn tôi đến Dược Vương Cốc một chuyến”. “Được!” Độ Thiên Chân Nhân dẫn Khương Vy Nhan ra ngoài. Vốn dĩ Dược Vương Cốc chỉ cách Giang Trung một trăm mười cây số, hơn nữa chuyện khá cấp bách nên chỉ cần mất chưa đến nửa tiếng Độ Thiên Chân Nhân và Khương Vy Nhan đã đến trước cửa Dược Vương Cốc. Thấy Độ Thiên Chân Nhân đi đến, đệ tử canh cửa của Dược Vương Cốc chạy đến đón, sau đó cúi người gật đầu nói: “Ông Độ Thiên, ông đến đây là…” “Đi thông báo một tiếng, nói có vợ cậu Tiêu đích thân đến thăm, xin được gặp dược sư Hoàng!” Độ Thiên Chân Nhân nghiêm nghị nói. Hả?