Không để hắn nói hết câu, Độ Thiên Chân Nhân đã đấm hắn một cú khiến hắn văng ra sân. “Cút về nhà họ Lạc đi! Đừng để tôi nhìn thấy cậu nữa”. Lạc Thiên Vũ lăn một vòng trên mặt đất, sau đó bò dậy, nhìn Độ Thiên Chân Nhân trong sảnh lớn rồi lại nhìn lên tầng hai với đôi mắt đầy oán giận. “Hừ!” Lạc Thiên Vũ hung hăng giậm chân một cái rồi xoay người sải bước rời khỏi biệt thự nhà họ Tiêu. Đi ra ngoài, Lạc Thiên Vũ lấy điện thoại ra gọi cho người quản lý nhà họ Lạc. Người nghe điện thoại chính là Lạc Thiên Trạch – gia chủ đời thứ hai của nhà họ Lạc. “Chuyện xử lý thế nào rồi, vẫn thuận lợi chứ? Lấy được phương thuốc chưa?” Lạc Thiên Trạch trầm giọng hỏi. “Gia chủ, tên Tiêu Chính Văn đó đã được giải độc rồi, tám mươi phần trăm là chuyện tốt do người Dược Vương Cốc làm, tôi còn bị Độ Thiên Chân Nhân đánh đây này. Gia chủ, ông phải báo thù cho tôi”. Lạc Thiên Vũ che miệng bị đánh rơi hai cái răng nói. Nghe thế, Lạc Thiên Trạch im lặng một chốc rồi nói: “Thiên Vũ, đã thế thì cậu nhanh chóng về đi, chúng ta nghĩ cách khác”. Dứt lời, Lạc Thiên Trạch cúp máy. Xem ra kế hoạch lần này của nhà họ Lạc đã hỏng bét. Buông điện thoại xuống, Lạc Thiên Trạch nhanh chân đi đến sân nhỏ nói với ông lão tóc bạc: “Ông hai, độc trong người Tiêu Chính Văn đã được giải, có lẽ lần này Dược Vương Cốc khăng khăng muốn đối địch với chúng ta, ông xem…” Ông lão híp mắt cười khẩy nói: “Nếu Dược Vương Cốc cũng nhúng tay vào thì đừng tổ chức đại hội dược tông gì đó nữa, chẳng phải Dược Vương Cốc giỏi về giải độc lắm sao? Vậy chúng ta cứ để chúng tự giải độc đi”. “Ghé sát lại đây”. Nghe cụ ta nói thế, Lạc Thiên Trạch bước đến gần, ông lão nhỏ giọng nói vào tai Lạc Thiên Trạch mấy câu. Hả? Lạc Thiên Trạch vừa nghe được một nửa thì lộ ra vẻ hoảng sợ nói: “Ông hai, làm thế có phải quá đáng lắm không? Ngộ nhỡ giới chính trị Hoa Quốc truy cứu đến cùng thì Thiên Thần Tông chúng ta… chúng ta e là không chống đỡ nổi”. “Đồ ngốc, chúng ta có thể dùng cadaverine chứ không dùng đến thuốc độc mà chỉ nhà họ Lạc chúng ta có. Bằng cách này, chỉ có thể là vì khu mộ lớn ở Tĩnh Sơn bị khai quật nên cadaverine mới lan ra ngoài”. “Liên quan gì đến nhà họ Lạc chúng ta chứ? Tập đoàn Vy Nhan là nhà xuất khẩu và vận chuyển dược phẩm ra nước ngoài duy nhất của Hoa Quốc, dĩ nhiên họ phải chịu trách nhiệm lớn, Hoa Quốc lại xảy ra chuyện lớn như thế, họ có thể khoanh tay đứng nhìn được sao?” Ông lão cười nhạo nói. “Ông hai, quả nhiên vẫn là ông đa mưu túc trí”.