“Hừ! Cướp phương thuốc trong tay cô ư? Nếu chúng tôi có ý cướp thật thì cô nghĩ hôm nay cô còn có thể ra khỏi phòng bệnh này sao?” “Chúng tôi chỉ vì người dân, vì những người đang bị bệnh tật hành hạ dở sống dở chết, mong cô biết điều giao phương thuốc ra, nếu không chúng tôi không ngại sử dụng quan hệ của cả võ tông để đuổi Tiêu Chính Văn ra khỏi Hoa Quốc đâu”. Thừa Tiếu Thiên híp mắt nhìn Khương Vy Nhan nói. Những lời của Thừa Tiếu Thiên hoàn toàn không phải là lời đe dọa. Nếu hơn sáu mươi phần trăm tông môn trong võ tông cùng đệ đơn muốn đuổi một người ra khỏi Hoa Quốc với võ tông thì cực kỳ dễ dàng. “Đúng thế, người xem thường mạng sống của người dân Hoa Quốc như cỏ rác thế này không nên ở lại Hoa Quốc”. “Phải, giao phương thuốc ra đây, nếu không chúng tôi sẽ yêu cầu võ tông đuổi Tiêu Chính Văn ra khỏi Hoa Quốc”. “Không ngờ Tiêu Chính Văn lại ích kỷ như thế, không phải chỉ là một phương thuốc thôi sao? Có cái gì không nỡ chứ?” Mọi người ông một câu, tôi một câu đồng loạt chỉ trỏ mắng chửi Khương Vy Nhan. Hôm nay đến đây ngoài La Trường Minh thì không có ai là người bình thường. Mặc dù sức chiến đấu của dược tông không mạnh nhưng tầm ảnh hướng lại không phải là thứ người thường có thể so được. “Hừ, đừng nói hôm nay Tiêu Chính Văn không có ở đây, dù Tiêu Chính Văn đích thân đến đây thì sao chứ?” Thừa Tiếu Thiên kiêu ngạo chỉ vào hàng trăm đệ tử dược tông xung quanh. Ngay cả La Trường Minh thấy tình thế này cũng thấy ớn lạnh. “Các người to gan lắm, dám liên kết đuổi vua Bắc Lương, các người không sợ Thiên Tử sẽ trừng trị dược tông các người sao?” Lưu Sùng Hằng tức đến độ mặt mày trắng bệch, môi cũng không còn chút máu. “Ha ha! Thiên Tử dám thờ ơ với yêu cầu của võ tông sao? Người dân nổi giận thì khó mà dẹp yên”. Thừa Tiếu Thiên mỉa mai nhìn Lưu Sùng Hằng. “Bớt nói nhảm nhí đi, lập tức giao phương thuốc ra đây”. Sở Thiên Thư tiến lên trước một bước lạnh lùng quát. Cụ ta vừa nói thế tất cả mọi người đều dời tầm mắt nhìn sang Khương Vy Nhan. Suy cho cùng cô cũng chỉ là một người phụ nữ, dù có là đàn ông cũng sẽ cảm thấy sợ khi đối mặt với cục diện này.