“Tôi khuyên cô trước khi tôi ra tay đánh cô thì giao phương thuốc ra đây, mọi chuyện sẽ dễ nói chuyện, nếu không tôi phải đánh trả lại hai cú tát ngày hôm đó”. Lạc Thiên Vũ mặt dày vô liêm sỉ nở nụ cười tà ác, đảo mắt nhìn trước ngực Khương Vy Nhan. “Cô Khương, tôi nghĩ hay là cứ giao phương thuốc cho họ trước, đợi cậu Tiêu đến rồi chúng ta tranh cãi với họ cũng không muộn. Người ta thường nói, người thông minh nên đợi đến thời cơ thích hợp”. Lúc này Lưu Sùng Hằng lòng như lửa đốt, trông mong Tiêu Chính Văn có thể mau chóng xuất hiện như mong chờ sao trời và trăng. Nhưng đó chỉ là ý muốn mà thôi. Lúc này Tiêu Chính Văn vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, theo lời hẹn giữa Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan, ít nhất phải mười ngày sau Tiêu Chính Văn mới đến thành phố Thiên Phủ. “Không cần phải nhún nhường với những người này, nếu không họ chỉ được nước lấn tới thôi”. Trước đây Khương Vy Nhan vẫn luôn bao dung, nhường nhịn với người nhà của mình. Nhưng sau đó thì sao? Họ vẫn ép cô vào đường cùng, không còn đường lui. Thế nên cô tuyệt đối sẽ không nhún nhường bất kỳ ai dù chỉ là nửa bước. “Hừ, mạnh miệng quá đấy, tiếc là dù cô có muốn lùi bước cũng không còn đường lui nữa rồi”. Lạc Thiên Vũ cực kỳ xem thường Khương Vy Nhan. Xét về sức chiến đấu, mặc dù hắn thua xa Độ Thiên Chân Nhân, cũng không thể so được với Sở Thiên Thư. Nhưng đối phó với một người phụ nữ thì chẳng phải là dễ dàng lắm sao? “Khương Vy Nhan, hôm đó cô có thể kiêu ngạo là vì có Độ Thiên Chân Nhân giúp cô, cô nghĩ tôi sẽ sợ cô sao?” “Thật sự không biết cô lấy đâu ra can đảm dám nói lời ngạo mạn trước mặt nhiều người như thế. Hôm nay tôi phải khiến cô mở to mắt ra nhìn người mạnh còn có người mạnh hơn”. Lạc Thiên Vũ tức giận hét lên, sau đó đột nhiên lao về phía Khương Vy Nhan. Trong mắt hắn, Khương Vy Nhan chỉ là đàn bà con gái. Cho dù có sức chiến đấu của chiến thần thiên cấp bốn sao thì sao chứ? Thực lực của hắn là chủ soái một sao. Chỉ cần tùy ý tung cú đấm cũng có thể đánh Khương Vy Nhan tan xương nát thịt. Lưu Sùng Hằng muốn tiến lên ngăn cản, nhưng lại bị một người đàn ông trung niên bên cạnh Sở Thiên Thư giữ chặt, không thể nhúc nhích được nữa. Tất cả mọi người đều nhìn Khương Vy Nhan với ánh mắt thương cảm. Ai bảo vừa nãy cô lại kiêu ngạo như vậy chứ? Điều chờ đợi cô lúc này chỉ có thể là sự nhục nhã và cái chết vô tận!