Bởi vì sự tự tin của hắn đã bị hủy hoại hoàn toàn. “Lạc Thiên Vũ, tôi hy vọng chuyện này không liên quan gì đến nhà họ Lạc của anh, nếu không, lúc Tiêu Chính Văn đến thành phố Thiên Phủ, sẽ là ngày nhà họ Lạc diệt vong!” Khương Vy Nhan lạnh lùng nói. Nghe xong câu nói này của Khương Vy Nhan, không còn ai dám cười nhạo khinh thường nữa. “Họ Khương kia… Cô đừng đắc ý quá sớm! Cho dù tôi chết trong tay cô thì cô cũng không dễ sống đâu. Hôm nay, ở đây đều là những trưởng lão cao quý của dược tông. Bọn họ muốn giết cô thì cho dù Tiêu Chính Văn tới cũng chẳng bảo vệ được cô đâu!” Lạc Thiên Vũ cố gắng gầm lên. “Ồ? Vậy sao?” Khương Vy Nhan lạnh lùng liếc nhìn đám người Sở Thiên Thư. “Hừ, cô gái trẻ, cô thật sự làm tôi bất ngờ đấy. Một cô gái trẻ như cô rất khó để đạt tới cảnh giới chiến thần bốn sao, hơn nữa lại còn biết thi triển trận pháp, khiến tôi nhìn vào cũng phải thán phục!” “Chỉ là cảnh giới của cô còn quá thấp, cho dù dung hợp được trận pháp thì sao chứ?” Sở Thiên Thư nói đúng, mặc dù cụ ta không biết dung hợp giữa trận pháp và võ đạo sẽ đạt được hiệu quả thế nào, nhưng dù sao Khương Vy Nhan cũng chỉ mới đạt đến cảnh giới chiến thần thiên cấp bốn sao mà thôi. Còn trong số những người có mặt ở đây ngày hôm nay, lại không thiếu long soái cấp năm sao. Muốn giữ cô và Lưu Sùng Hằng ở đây không phải là không thể. “Vậy sao? Vậy ông có thể thử xem!” Khương Vy Nhan lạnh lùng nhìn Sở Thiên Thư, đồng thời lùi lại về phía sau một bước. Bây giờ, thực lực của cô vừa khôi phục cảnh giới chiến thần thiên cấp bốn sao. Ngay cả trong trận chiến trấn thủ biên giới trước đó, sức mạnh cảnh giới chủ soái của cô cũng là thăng cấp một cách miễn cưỡng nhờ có sự trợ giúp của Tiêu Long. Còn thực lực thật sự của cô chỉ là chiến thần. Cú đánh lúc nãy có thể khiến Lạc Thiên Vũ nửa sống nửa chết cũng đã vượt xa sự mong đợi của Khương Vy Nhan. Mà Sở Thiên Thư lại mạnh hơn Lạc Thiên Vũ rất nhiều, ít nhất là đạt cảnh giới chủ soái thiên cấp bốn sao. Giao đấu cùng cao thủ như cụ ta, nói Khương Vy Nhan không căng thẳng thì đúng là lừa người. “Tôi không muốn mang tiếng bắt nạt phụ nữ, do đó để mọi chuyện được yên ổn, cô tốt nhất là giao phương thuốc ra đi. Đây cũng coi như cô thay Tiêu Chính Văn, đóng góp một phần sức lực cho người dân Hoa Quốc!” Mặc dù nói vậy, nhưng Sở Thiên Thư vẫn nhấc chân lên, bày ra tư thế sẵn sàng chiến đấu. “Các người có bản lĩnh sâu rộng mà lại ăn cướp một cách trắng trợn như vậy, đúng là hiếm thấy!” Khương Vy Nhan nói xong lại lùi thêm một bước, đồng thời bắt đầu âm thầm huy động sức mạnh trong cơ thể.