Uy thế trong cú đấm này của cụ ta lại càng giống như núi cao đè ép xuống! Cứ như cú đấm này mà giáng xuống thì cả toà nhà lớn đều sẽ sụp đổ! Lúc này, Sở Thiên Thư càng tràn đầy tự tin, đối diện với Khương Vy Nhan căn bản không có cách gì đáp trả, cú đấm này của cụ ta không đánh cho đối phương nát thịt đã là nương tay lắm rồi! “Sư huynh Sở, đừng giết cô ta vội, đợi sau khi lấy được phương thuốc thì giết cũng chưa muộn!” Thừa Tiếu Thiên vội vàng lớn tiếng ngăn cản. Thế nhưng lời này của Thừa Tiếu Thiên rõ ràng đã quá muộn màng. Thái độ ban nãy của Khương Vy Nhan đã khiến Sở Thiên Thư nổi cơn thịnh nộ, vậy nên vừa mới ra tay đã là một đòn chết chắc! “Chỉ một con đàn bà nhỏ bé mà cũng dám không coi tôi ra gì, hôm nay tôi sẽ cho cô nếm mùi vị cái chết!” Sau khi tiếng “chết” thốt ra khỏi miệng, nắm đấm của Sở Thiên Thư giống như một ngôi sao băng mang theo ánh sáng màu vàng rớt xuống, nhắm thẳng vào ngực của Khương Vy Nhan. “Rầm!” Khi cú đấm được tung ra, xung quanh lập tức khói bụi mịt mờ, lấy Khương Vy Nhan và Sở Thiên Thư làm trung tâm, mặt đất cẩm thạch cứ thế nứt toác ra. La Trường Minh sợ tới mức hai chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống nền đất. Bọn họ đang ở tầng năm đấy! Lỡ như mặt đất bị chấn động, người khác có thể không sao, thế nhưng ông ta chỉ là một người bình thường mà thôi! Lúc khói bụi vẫn chưa tản đi, chỉ thấy một bóng người bay thẳng ra từ trong màn khói đó. “Khụ!” Sở Thiên Thư vừa bay ngược lại về phía cửa sổ vừa phun ra một ngụm máu lớn! Trong ánh mắt ngập tràn vẻ không dám tin, không cam tâm nhìn về phía Khương Vy Nhan với dáng vẻ hết sức dịu dàng! Sao có thể chứ? Cụ ta lại bị một cô gái hơn hai mươi tuổi đánh bay ngược lại? Hơn nữa còn là bị đánh hộc máu trong tình cảnh đã sử dụng mật trận của Thần Nông Cốc? Lưu Sùng Hằng sợ hãi tới mức đờ đẫn!