Lạc Thiên Trạch biến sắc, sao Tiêu Chính Văn lại biết cách giải được loại độc của nhà họ Lạc? Hơn nữa loại độc này không hề có thuốc giải, chỉ có loại hoa không bắt mắt này là khắc tinh của Thiên Thần Túy. Bất kể là hương hoa hay cánh hoa, chỉ cần chạm vào da người trúng độc hoặc ngửi được mùi đều có thể giải được độc tính của Thiên Thần Túy. “Quả nhiên Thiên Sơn Thư Lục rất siêu phàm, nhưng cậu nghĩ nhà họ lạc chỉ sẽ dùng độc thôi sao?” Lạc Thiên Sơn vung một tay lên, một làn khí màu đen bỗng phun ra từ trong tay áo. Sau đó một con rắn độc màu đen dài mấy mét quấn chặt lấy Tiêu Chính Văn. “Tiêu Chính Văn, cậu chết đi!” Lạc Thiên Sơn thay đổi tư thế tay, con rắn độc màu đen đó nâng Tiêu Chính Văn lên cao. Ngay khi Lạc Thiên Sơn nghĩ Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ chết thì một màn sáng màu vàng xuất hiện trước người Tiêu Chính Văn. Con rắn màu đen đó lập tức bị nuốt trọn vào trong màn sáng màu vàng, biến mất không thấy tung tích. Ngay sau đó, Tiêu Chính Văn nhanh chóng rơi xuống từ độ cao hàng trăm mét. Mọi người còn chưa kịp nhìn rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Lạc Thiên Trạch có cảm giác lưng mình như bị một ngọn núi lớn đè lên. Sau đó một tiếng ầm vang lên, Lạc Thiên Trạch quỳ xuống đất, nửa người ông ta đã lún sâu vào trong lòng đất. Lạc Thiên Trạch chưa hoàn hồn lại thì bỗng cảm thấy trên lưng rất nhẹ, một bóng người nhanh như chớp lao đến chỗ Lạc Thiên Sơn. “A?” Lạc Thiên Sơn không ngờ sát chiêu mà cụ ta dùng mấy chục năm lại thất bại ngay hôm nay. Hơn nữa ngay cả khí độc đó cũng biến mất không còn tung tích. Cụ ta vẫn chưa kịp hoàn hồn thì một bàn chân to có lực cực mạnh đã giẫm lên vai. “Rắc!” Đầu gối Lạc Thiên Sơn vỡ ra, nửa người dưới lún sâu vào đất. “Sao… sao cậu có thể phá được trận pháp Rắn Độc của tôi? Không… không thể nào!” Lạc Thiên Sơn không dám tin nói. “Trên thế giới này không có gì là không thể, tôi vừa nói rồi, chỉ cần các ông biết quay đầu thì tôi có thể không nhắc lại chuyện cũ, nhưng tiếc là các ông quá tự tin”. Tiêu Chính Văn nhìn Lạc Thiên Sơn lạnh lùng nói.