Người thân, bạn bè cậu sẽ ra sao? Vợ con cậu sẽ thế nào? Họ cũng giống cậu sao? Đến lúc đó tính mạng những người này sẽ gặp nguy hiểm. Đây mới là điểm đáng sợ nhất trong lệnh truy sát của võ tông. “Ai nói với ông, tôi chỉ có một mình?” Tiêu Chính Văn cười khẩy, sau đó búng tay một cái rất vang. “Tách!” Ngay sau đó vài chiếc máy bay trực thăng ầm ầm bay đến trên bầu trời bệnh viện thành phố Thiên Phủ. Mấy chục chiếc xe thiết giáp đâm thủng hàng rào trên đường, sau đó bao vây bãi đỗ xe của bệnh viện. Mấy chục đại pháo đồng loạt lên nòng nhắm chuẩn xác vào tầng năm của tòa nhà bệnh viện. Đến lúc này mọi người mới nhớ ra Tiêu Chính Văn chính là vua Bắc Lương. Hơn nữa điện Thần Long dưới quyền của anh là một tổ chức cực kỳ đáng sợ. Lúc này Long Nguyệt nhảy từ trên máy bay trực thăng xuống, chân đi đôi giày chiến sáng bóng, nghiêm nghị bước đến gần Tiêu Chính Văn nói: “Điện chủ, nhóm hành động đặc biệt số một của điện Thần Long đợi lệnh!” “Cạch cạch cạch!” Súng của mấy chiếc máy bay trực thăng cũng đồng loạt ngắm chuẩn vào cửa sổ nơi đám người Thừa Tiếu Thiên đang đứng, như thể chỉ cần Tiêu Chính Văn ra lệnh thì hàng chục nghìn viên đạn pháo sẽ bắn ra cùng một lúc san bằng tầng năm bệnh viện. “Đừng! Đừng mà! Chúng… chúng tôi sai rồi, chúng tôi sai thật rồi”. Mấy người Thừa Tiếu Thiên vội chạy đến cửa sổ hét lớn, sau đó lần lượt xoay người chạy xuống lầu. Không lâu sau, đám người dược tông đều chạy đến bãi đỗ xe, không nói nhiều lời bèn quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn. “Vua Bắc Lương, họ đều là lực lượng nòng cốt của dược tông tỉnh Xuyên, mong cậu bao dung tha cho họ một con đường sống”. La Trường Minh cũng chạy xuống theo, quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn nói. “Tha cho chúng một mạng ư?” Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn đám người quỳ dưới đất, sau đó bỗng giơ tay đánh một đòn xuống. “Phụt!” Lạc Thiên Sơn còn chưa hoàn hồn lại thì đã bị tư thế tay như dao của Tiêu Chính Văn đánh trúng vào người. Ngay lập tức Lạc Thiên Sơn cũng biến thành vũng máu như Lạc Thiên Trạch. Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ không dám tin. Người đó là Lạc Thiên Sơn đấy, là Lạc Thiên Sơn mà ngay cả năm đại danh sơn cũng không dám giết dễ dàng, lại cứ thế chết trong tay Tiêu Chính Văn? Một dòng máu bắn thẳng lên người và mặt La Trường Minh. Lúc dòng máu tươi nóng hổi đó văng lên mặt, cả người La Trường Minh run lẩy bẩy.