Cũng có thể nói, trong vòng một trăm năm chỉ có cơ hội lần này. Nếu như Tiêu Chính Văn từ bỏ thì phải đợi thêm một trăm năm nữa. Nếu không dù có tiến vào Lôi Hải thì chắc chắn cũng chỉ có con đường chết. Thế nhưng với tình trạng cơ thể bây giờ của Tiêu Chính Văn, sau khi tiến vào Lôi Hải sẽ là thập tử nhất sinh! “Cho dù là thập tử nhất sinh thì tuyệt đối cũng không thể bỏ lỡ cơ hội trăm năm mới có một lần này!” Tiêu Chính Văn nói với sắc mặt nghiêm trọng. Hai người Giang Vạn Long và Tần Hán Quốc đồng loạt rơi vào trầm mặc. Nhạc Trung Kỳ quay đầu nhìn Tiêu Chính Văn, trầm giọng hỏi: “Cậu không sợ chết thật sao?” Tiêu Chính Văn điềm nhiên bật cười, khẽ lắc đầu nói: “Tôi đã chẳng thèm để ý đến chuyện sống chết từ lâu, khi còn ở Bắc Lương đã từng chết đi sống lại cả trăm nghìn lần rồi!” Nhạc Trung Kỳ khẽ gật đầu, sau đó chỉ vào một căn phòng gỗ bên trong: “Cậu vào đó nghỉ ngơi trước đã, sáng ngày mai chúng ra cùng tiến vào gò đất Côn Luân!” Nói xong, Nhạc Trung Kỳ chắp hai tay sau lưng bước ra khỏi cửa. Tiêu Chính Văn đang định nói gì đó, Đinh Phụng Kiều lại khẽ xua tay với anh, tỏ ý anh cứ vào trong phòng gỗ nghỉ ngơi trước, sau đó bà cụ cũng đi theo ra bên ngoài khoảng sân nhỏ. Đi tới tận bên trong dãy núi Côn Luân, Nhạc Trung Kỳ lới hít sâu vào một hơi, nói với Đinh Phụng Kiều: “Ngày mai bà và tôi buộc phải đi vào trong núi cùng cậu ấy, nếu không cậu ấy chắc chắn chỉ còn con đường chết thôi!” “Ông này, tôi đang lo lắng với cảnh giới của chúng ta sẽ mang tới những thách thức sấm sét mãnh liệt hơn, chẳng những không cứu nổi cậu ấy mà ngược lại còn hại cậu ấy nữa!” Nhạc Trung Kỳ trầm ngâm hồi lâu, sau đó từ tốn nói: “Hoặc là sau khi trận pháp bố trí xong xuôi thì chúng ta có thể…” Nói tới đây, Nhạc Trung Kỳ không nói tiếp nữa. Thật ra trong lòng hai người bọn họ đều hiểu rất rõ. Chỉ cần sau khi hai người họ bố trí xong xuôi trận pháp rồi biến mất khỏi gò đất Côn Luân thì uy lực của Lôi Hải sẽ không gia tăng thêm gấp mấy lần nữa. Thế nhưng dù gì bọn họ cũng chỉ là con người, không phải là thần thánh, không thể cất giấu toàn bộ hơi thở của mình chỉ trong khoảng thời gian quá ngắn như vậy. Như vậy, cách tốt nhất chính là tự sát bằng cách nhảy vào trong Lôi Hải! Chỉ có người chết thì mới không còn bất cứ hơi thở nào! “Hy vọng chàng trai này có thể lấy được trái tim rồng Bạch Long, nếu không gò đất Côn Luân sẽ không còn ai bảo vệ nữa!” Đinh Phụng Kiều trầm mặc thở dài. Bà cụ và Nhạc Trung Kỳ đã sống được mấy trăm năm, sớm đã xem nhẹ chuyện sống chết.