Tiếng lên nòng vang lên, các quan chức phản đối đó sợ đến mức tè trong quần. “Đại danh của vua Bắc Lương là thứ mà các ông có thể tùy ý gọi thẳng ra thế sao? Dù vua Bắc Lương gặp nạn nhưng cũng là Vương Tước do đích thân hai đời Thiên Tử phong cho, các ông là cái thá gì mà gọi thẳng tên cậu ấy như thế?” Thiên Tử tức giận như uy lực cuồn cuộn của trời cao, mọi người đồng loạt quỳ xuống, không một ai dám lên tiếng. Thiên Tử lạnh lùng nhìn người phát ngôn của bốn gia tộc lớn, sau đó nói: “Tôi nghĩ những lời vừa rồi của các vị không phải là lời thật lòng nhỉ?” “Phải phải! Thiên Tử nói phải, thật ra chúng tôi thật lòng ủng hộ quyết định của Thiên Tử chỉ là lúc nãy lỡ lời”. Ông lão tóc bạc gây chuyện lúc đầu vội vàng hùa theo nói. “Tốt! Nói hay lắm! Như thế chắc là vì các vị tuổi đã lớn, không thể biểu đạt bằng lời thế nên mới gây ra hiểu lầm, đúng không?” Thiên Tử híp mắt lạnh lùng nhìn mọi người. “Vâng vâng! Đúng như Thiên Tử nói!” Mọi người vội cúi người xuống. “Ừ, nếu đã thế thì các vị từ chức về quê đi, để sau này không phải tái phạm lỗi này nữa. Tốn thời gian của mọi người thì đã đành, ngộ nhỡ mất đầu thì khổ”. Thiên Tử vừa dứt lời, trưởng lão tông miếu không khỏi thầm bái phục, đừng nhìn Thiên Tử trẻ tuổi mà lầm, thủ đoạn đỉnh của chóp đấy. Nhân cơ hội này lặng thầm đuổi hết người phát ngôn trà trộn trong lãnh đạo của bốn gia tộc lớn, quả là một nước đi cao siêu. Nghĩ đến đây, Đại trưởng lão tông miếu đứng dậy nói với cấm vệ quân ngoài cửa: “Người đâu, đẩy họ ra ngoài cho tôi”. “Vâng!” Cấm vệ quân bước đến, vừa định kéo đám quan chức quỳ dưới đất thì Thiên Tử lạnh lùng nói: “Đó đều là những người đắc lực của Hoa Quốc, sao có thể đẩy như thế được chứ?” Hả? Cấm vệ quân nghe thế cũng sửng sốt. “Lôi hết ra ngoài cho tôi! Trong vòng ba ngày, ai không rời khỏi Long Kinh thì tịch thu toàn bộ tài sản”. Thiên Tử tức giận quát, cấm vệ quân bước đến xách cổ áo, túm cánh tay lôi hơn hai mươi người ra khỏi Long Các chẳng khác gì đang lôi một con chó chết. Đến lúc này Thiên Tử Các mới yên tĩnh. Tần Hán Quốc nhìn các quan chức bị lôi kéo cũng thở dài. “Thiên Tử, như thế e là trở mặt hoàn toàn với bốn gia tộc lớn”. Giang Vạn Long lo lắng nói.