Tiêu Chính Văn không hề bị thương, thậm chí trên người không dính một giọt nước. Lúc này Andre đã hiểu. Xem ra muốn dựa vào trận pháp lẳng lặng giết Tiêu Chính Văn là chuyện không thể nào. Cách duy nhất là đánh tay không ở khoảng cách gần với Tiêu Chính Văn. Nghĩ thế Andre nở nụ cười nham hiểm: “Chàng trai, cậu khá lắm nhưng dù cậu cũng là cảnh giới Thiên Thần thì tiếc là cậu vừa đột phá cảnh giới mà thôi, cảnh giới của cậu vẫn chưa vững chắc”. “Nhưng cậu có thể chết dưới cái kích dài của tôi cũng xem như vinh hạnh của cậu rồi”. Dứt lời, Andre chậm rãi cởi áo dài bên ngoài để lộ làn da màu đồng và cơ bắp vô cùng rắn chắc. “Có lẽ cậu vẫn chưa biết, bảy mươi năm trước tôi từng giết cá kình trên vùng biển này. Thứ cường giả cảnh giới Thiên Thần mạnh nhất không phải là trận pháp mà là thể xác”. “Thể xác cậu chưa từng trải qua tôi luyện nên cậu vẫn chỉ là một đứa nít ranh trong hàng cường giả cảnh giới Thiên Thần thôi”. Thật ra cường giả cảnh giới Thiên Thần nào cũng có thể giết được cá kình. Nhưng điểm khác biệt ở đây là Andre lôi con cá kình đó đi ngược dòng hải lưu trôi đến Bắc Cực. Có thể thấy được sự nguy hiểm trong đó. Dù là một con tàu lớn cũng sẽ bị nước biển và núi băng ở dọc đường đánh vỡ. Nhưng Andre lại không hề bị chút thương tích nào, đủ để thấy thể xác của Andre rắn chắc và mạnh mẽ đến cỡ nào. Ông ta vung tay lên ném áo dài lên boong tàu, Andre bước ra lần nữa xuất hiện trước mặt Tiêu Chính Văn. Đồng thời vung nắm đấm lên đánh tới. “Vù!” Uy lực của nắm đấm đó không thua kém gì xoáy nước trên mặt nước lúc nãy. Thậm chí có không ít người suýt thì bị sức gió đó đẩy thẳng xuống biển. Tiêu Chính Văn thấy Andre giơ nắm đấm tấn công, cũng vung nắm đấm lên. Hai nắm đấm va chạm vào nhau phát ra tiếng ầm kinh thiên động địa. Chỉ đợt sóng lực sót lại cũng đã tách mặt biển ra làm đôi.