Lưu Trường Quân căn bản không buồn để ý tới Tiêu Chính Văn và Trần Khai Quốc mà vẫn chỉ cúi đầu khom lưng trước Filkant, nhìn bàn tay đang vươn ra trước của ông ta, Filkant liền nhíu mày lên tiếng: “Chúng ta từng gặp nhau à?” Không khó để nhìn ra vẻ khinh thường từ trong ánh mắt của Filkant. Hắn là ngôi sao mới nổi của gia tộc Kanter. Mà ở Âu Lục vẫn luôn được người đời tôn làm thiên tài trẻ tuổi. Những kẻ muốn nịnh bợ hắn thật sự quá nhiều, Lưu Trường Quân có là cái thá gì đâu! “Tôi là Lưu Trường Quân, đặc phái viên của Hoa Quốc tại nước Phá Lý”. Lưu Trường Quân cười đon đả, nói. Ông ta thậm chí còn chẳng hề lúng túng trước vẻ khinh thường của Filkant. “Có chuyện gì sao?” Filkant chắp hai tay sau lưng, để mặc cho bàn tay đang giơ ra của Lưu Trường Quân lạc lõng giữa không trung. Lưu Trường Quân xoa tay, lại cười nói: “Tôi thì không có chuyện gì cả, chỉ là tôi có một người bạn, không, nên nói là đồng bào không ngại đường xá xa xôi lặn lội từ Hoa Quốc đến, muốn…” “Hắn muốn làm gì?” Filkant không đợi Lưu Trường Quân nói hết câu là lạnh lùng ngắt lời. “Cậu Filkant, thật ra cậu ta phụng mệnh tới để thương lượng với gia tộc Kanter chuyện về Mã Vĩnh Lợi, lần này cậu ta tới đây chủ yếu hy vọng gia tộc Kanter có thể tạo điều kiện thuận lợi cho Mã Vĩnh Lợi…” “Chết tiệt”. Sắc mặt của Filkant đột nhiên rét lạnh, trừng mắt nhìn Lưu Trường Quân rồi liếc mắt nhìn về phía Tiêu Chính Văn đang đứng trong đám người ở trung tâm đại sảnh, nói: “Người mà ông nói chính là hắn à?” Nhìn theo ánh mắt của Filkant, Lưu Trường Quân lập tức nhìn thấy Tiêu Chính Văn và Trần Khai Quốc, vội vàng gật đầu nói: “Không sai, chính là cậu ta!” Lúc này, Tiêu Chính Văn cũng chú ý tới ánh mắt ngập tràn ý thù địch của Filkant, anh và Trần Khai Quốc điềm nhiên bước về phía Filkant đang đứng . “Muốn dẫn người đi thì không phải không thể, một trăm tấn vàng!” Nghe thấy yêu cầu này, sắc mặt của Lưu Trường Quân trở nên vô cùng khó coi! Đối với Hoa Quốc mà nói, một trăm tấn vàng đúng là một con số viễn tưởng. Dù là quốc gia có trữ lượng vàng lớn nhất như Mễ Quốc thì cả nước cũng chẳng có tới năm trăm tấn! Dù gì trong thời đại này đa phần mọi người đều tích trữ ngoại hối, ai còn dùng vàng để giao dịch nữa đâu? Không đợi Lưu Trường Quân lên tiếng, Tiêu Chính Văn chậm rãi bước về phía Filkant và đột nhiên lên tiếng: “Một nghìn tấn mới hợp lý!” Cái gì? Một nghìn tấn? Không chỉ có Lưu Trường Quân, ngay cả Trần Khai Quốc cũng ngơ ngác!