Nhưng Filkant thì sao? Dám chê cười Tiêu Chính Văn? Còn dám bắt giữ người mà Tiêu Chính Văn cần? Filkant còn chưa kịp đứng vững, Andre lại bất ngờ đưa tay lên giáng thêm một cú tát nữa lên mặt Filkant. “Rầm!” Cơ thể Filkant bay thẳng ra xa tám mét, nặng nề đập vào cột đá phía sau, khiến cột đá nứt vỡ. Cơ thể lại nặng nề rơi xuống đất. Cú tát này khiến não Filkant không hoạt động nổi nữa. Chỉ thấy đầu óc quay cuồng, không thể bò dậy nổi. “Cậu là cái thá gì chứ! Ngôi sao tương lai của gia tộc Kanter hay là thiên tài trẻ của Âu Lục?” “Có tin tôi giết chết cậu không?” Andre giận dữ trừng đôi mắt như hai quả cầu lửa sắp phóng vụt ra ngoài. Trần Khai Quốc đứng đằng sau Tiêu Chính Văn nhìn thấy cảnh tượng này cũng bất giác quay đầu nhìn Tiêu Chính Văn Người Tần Vũ phái tới lần này rốt cuộc là nhân vật lớn nào? Mà ngay cả Andre cũng phải ra tay vì cậu ấy. Còn đánh Filkant thừa sống thiếu chết mà không sợ đắc tội với gia tộc Kanter. Andre là ai chứ? Đó là cường giả cảnh giới Thiên Thần mà ai cũng biết! Là nhân vật lớn dập tắt chiến tranh thế giới. Vậy mà ở trước mặt Tiêu Chính Văn lại giống như một tên nô lệ. Lúc này, người hối hận nhất đương nhiên là Lưu Trường Quân. Rõ ràng ông ta đến cùng Tiêu Chính Văn, vậy mà giữa đường lại đứng về phía gia tộc Kanter. Thậm chí còn vì gia tộc Kanter mà đối xử thô lỗ với Tiêu Chính Văn! Nhưng bây giờ thì sao? Filkant mà ông ta cố gắng lấy lòng lại bị Andre đánh đến nỗi không bò dậy nổi, mà tất cả chuyện này đều chỉ vì một câu nói của Tiêu Chính Văn. Lúc này, trong đám người, một đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn. Trên khuôn mặt xinh đẹp đó hiện lên một nụ cười không dễ phát giác. Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn Filkant đã bị đánh ngã trên đất, bình tĩnh nói: “Gia tộc Kanter các người có chấp nhận yêu cầu của tôi không?” “Bụp!” Filkant còn chưa kịp trả lời, Andre lại giơ chân lên đá mạnh vào bụng Filkant, cú đá này khiến hắn bay ra hơn chục mét nữa rồi lăn thẳng ra cổng. “Cậu điếc à? Trả lời cậu Tiêu đi!” Andre giận dữ quát lớn.