Gân xanh trên mặt Andre đã nổi hết cả lên, Tiêu Chính Văn quả là khó đối phó! Thật ra ai ai cũng biết tới gia tộc trung gian này, hơn nữa còn vô cùng nổi tiếng tại Âu Lục! Thế nhưng nếu dám khai ra gia tộc này thì hậu quả đều có thể tưởng tượng ra được ngay. Không đợi Andre lên tiếng, Filkant bên cạnh đã mỉa mai nói: “Xin anh Tiêu cứ yên tâm, gia tộc Kanter của chúng tôi nhất định sẽ cho anh một lời giải thích hài lòng!” Nghe tới đây, Tiêu Chính Văn liếc mắt nhìn Filkant, tốc độ lật mặt của người này đúng là nhanh, hơn nữa còn biết co biết duỗi! Nếu như đối phương đã lên tiếng bảo đảm, Tiêu Chính Văn cũng không nhiều lời thêm nữa, khẽ xua tay nói: “Không cần đưa tôi về, trong vòng ba ngày, tôi muốn biết câu trả lời của mấy người!” Nói xong, Tiêu Chính Văn và Trần Khai Quốc bước nhanh ra khỏi cửa. Filkant nhìn theo bóng lưng đã đi xa của Tiêu Chính Văn, trong mắt loé lên tia sáng khác lạ! Rời khỏi khách sạn, Trần Khai Quốc vội vàng bước nhanh tới trước xe, giúp Tiêu Chính Văn mở cửa, nói: “Cậu Tiêu, mời!” Tiêu Chính Văn khom lưng ngồi vào trong xe. Trần Khai Quốc vừa lái xe vừa nói với Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu, hôm nay cậu đúng là giúp Hoa Quốc chúng ta trút được cục tức lớn! Đám lợn Âu Lục chết tiệt!” Rõ ràng, những năm vừa qua Trần Khai Quốc ở Âu Lục cũng không ít lần ngậm đắng nuốt cay. Ban nãy nhìn thấy đám quý tộc bản địa ở Norman đồng loạt quỳ xuống dưới chân Tiêu Chính Văn, quỳ xuống trước mặt mình, trong lòng ông ta thoải mái như được ngậm kẹo ngọt! Trên mặt Tiêu Chính Văn vẫn vô cùng bình tĩnh. Lần này tới Âu Lục còn một chuyện lớn vẫn chưa hoàn thành. Sau lưng học viện võ thuật rốt cuộc còn cất giấu bao nhiêu bí mật, anh vẫn chưa biết được! Bây giờ chưa phải là lúc anh có thể thả lỏng nghỉ ngơi! “Dừng xe ở phía trước đi, tôi muốn một mình ra ngoài đi dạo!” Tiêu Chính Văn chỉ vào con đường phía trước. Trần Khai Quốc do dự một lát, nói: “Được, cậu Tiêu, tôi đã đặt một căn phòng tổng thống cho cậu ở khách sạn Ritz rồi, cậu có thể về đó nghỉ ngơi bất cứ lúc nào!” “Sáng ngày mai tôi lại đến đón cậu!” Nói xong, Trần Khai Quốc dừng xe ở bên đường. Tiêu Chính Văn đẩy cửa bước xuống, vừa chậm rãi bước đi trên đường, trong lòng vừa tính toán chuyện của học viện võ thuật. Đúng lúc này, một trận gió lớn đột nhiên thổi ập tới từ sau lưng Tiêu Chính Văn! Vù! Một mũi tên dài gần nửa mét bay quẹt qua tai trái của Tiêu Chính Văn! Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày, quay người nhìn ra phía sau.