Càng chưa từng nghe nói thế lực ngoài lãnh thổ có thể tung hoành khắp thế giới. Cho đến khi bữa tiệc kết thúc, lúc Tiêu Chính Văn được mời đến phòng khách lần nữa thì mới nhắc lại chuyện chiến trường ngoài lãnh thổ. Helrod thở dài nói: “Cậu Tiêu, bốn chiến trường lớn mà cậu nói thật ra là bốn lối vào lớn ngoài lãnh thổ, ngoài lãnh thổ thực chất không phải là bốn chiến trường lớn”. “Đó là một vùng đất rộng lớn, cường giả ở đó cực kỳ nhiều, tôi tin chắc cậu Tiêu có thể nhận ra thứ này”. Helrod lấy một chiếc hộp gỗ nhỏ từ trong két sắt ra rồi đưa cho Tiêu Chính Văn. Nhận lấy hộp gỗ nhỏ này, Tiêu Chính Văn hơi cau mày. Sau khi mở ra, một món đồ ở bên trong khiến con ngươi Tiêu Chính Văn co rút. Đây là một cúc áo giáp. Hơn nữa là cúc áo giáp từ hàng nghìn năm trước. Trên đó có khắc một chữ “Hạng”. Theo ghi chép trong Thiên Sơn Thư Lục, trong lịch sử chỉ có một người có cúc áo giáp này thôi, đó chính là Hạng Vương vô cùng kiêu ngạo. Hạng Vũ tuổi còn trẻ nhưng đã bất khả chiến bại trên thế giới. Thế nên áo giáp chiến của ông ấy cũng khác với mọi người, trên mỗi cúc áo giáp đều khắc một chữ “Hạng”. Đây là ký hiệu độc nhất của Hạng Vương. Mà cúc áo giáp Helrod đưa cho anh không hề vương chút hơi thở bùn đất nào, ngược lại giống một cúc áo mới hơn. Nhìn thấy cúc áo giáp này, Tiêu Chính Văn nhíu mày càng chặt. “Ông cụ, đây chắc hẳn là đồ vật của Hạng Vũ ở Hoa Quốc tôi, nhưng… hình như thứ này không phải là văn vật được khai quật”. Tiêu Chính Văn nghiêm nghị hỏi. Helrod mỉm cười nói: “Tôi tình cờ có được nó vào bốn năm trước, tất nhiên không phải là văn vật, món đồ này đến từ ngoài lãnh thổ”. Vãi! Tiêu Chính Văn thấy ớn lạnh, từ ngoài lãnh thổ? Thế chẳng phải có nghĩa là Hạng Vũ vẫn luôn ở đó? Lượng tin tức của câu nói này quả thật vượt xa toàn bộ nhận thức trước đó của Tiêu Chính Văn. Phái Quang Minh, ngoài lãnh thổ! Mỗi lần đều khiến Tiêu Chính Văn cảm thấy mình thật nhỏ bé, thế giới này bí ẩn đến mức nào? “Nói cách khác, những người này vẫn luôn ở ngoài lãnh thổ chứ không ở thế giới hiện thực?” Tiêu Chính Văn cau mày hỏi. “Alexonge vẫn sống rất khỏe mạnh, Thành Vương Tư chưa từng qua đời, cường giả Hoa Quốc cũng vẫn luôn ở đó, chỉ là thế giới họ sống khác hẳn với chúng ta mà thôi”. “Nhưng họ có thể ảnh hưởng đến thế giới của chúng ta bất cứ lúc nào, nhưng không được để bất kỳ ai biết được cuộc nói chuyện hôm nay của tôi và cậu Tiêu, nếu không sẽ gây ra đại loạn”.