Lúc này trong một căn biệt thự ở ngoại ô Long Kinh, hai ông lão bí ẩn đang trò chuyện với nhau trong căn biệt thự xa hoa. Một người là chấp sự của trận tông Hoa Sơn, người còn lại là một trong các trưởng lão tân nhiệm của Long Các, tên là Khúc Hoành. “Ông Chu, chuyến đi đến Âu Lục lần này, trong tay chúng ta chỉ có một tín vật, nói cách khác chỉ có một người có thể vào được tòa trận pháp. Nhưng ý của bên trên là đưa tín vật này cho một người tên là Tiêu Quân Lâm”. “Chúng tôi đã điều tra lai lịch của người này rất lâu rồi nhưng không tra ra được gì”. Khúc Hoành nhíu mày, một bên là ý của Thiên Tử, một bên lại là người của Hoa Sơn ra mặt ngăn cản, bất kể là bên nào ông ta cũng không đắc tội nổi. Khúc Hoành có thể được điều vào làm ở Long Các từ một chức vụ nhỏ, tám mươi phần trăm đều nhờ vào Hoa Sơn giúp đỡ. Thế nên ông ta cũng phải nghiêm túc suy xét đến ý của Hoa Sơn. “Tiêu Quân Lâm? Bên Thiên Tử Các sẽ không bảo ông tùy tiện đưa tín vật quan trọng như thế cho một tên không rõ lai lịch đâu, nhưng cả Hoa Quốc chỉ có một người họ Tiêu thôi”. “Tiêu Chính Văn?” Khúc Hoành không khỏi trợn to mắt. Mười mấy ngày trước, tin tức về cái chết của Tiêu Chính Văn đã truyền đi khắp Hoa Quốc. Hơn nữa Thiên Tử còn đặc biệt tổ chức quốc tang cho anh. Ông Chu lắc đầu nói: “Tiêu Chính Văn đã chết, tám mươi phần trăm không phải cậu ta, người mà tôi nói này là Tiêu Long. Rất có khả năng Tiêu Quân Lâm là một con cá lọt lưới khác ngoài Tiêu Chính Văn”. “Nhà họ Tiêu phải trừ tận gốc, thế nên dù thế nào cũng không được để tín vật này rơi vào tay người kia”. “Nhưng ông có thể yên tâm, tôi cũng là người một lòng vì nước, sẽ không xem trọng lợi ích cá nhân hơn quốc gia đâu”. Dứt lời ông Chu đưa mắt nhìn chiếc khiên nhỏ màu xanh nhạt trên bàn. Chỉ riêng điểm này cũng có thể nhìn ra lúc này Hoa Quốc đã ở thế yếu ở chiến trường ngoài lãnh thổ. Nếu không cũng sẽ không chỉ có một tín vật, mà tín vật này lại là điều kiện bắt buộc để vào được tòa trận pháp. “Vậy ý của ông Chu là…” Thái độ của Khúc Hoành cũng hơi mơ hồ. “Bất kể Tiêu Quân Lâm đó có lai lịch thế nào cũng không đáng cho chúng ta đặt cược vận mệnh của Hoa Quốc vào cậu ta, hơn nữa trước khi Tiêu Quân Lâm lên đường còn chưa gặp mặt năm đại danh sơn bọn tôi, chứng tỏ người này cực kỳ kiêu ngạo”. “Loại người kiêu ngạo vô lễ này càng không đáng để giao phó. Thế nên năm đại danh sơn đã bàn bạc và đưa ra quyết định đưa cho người khác”. Ông Chu nói với giọng điệu không cho phép nghi ngờ. Đưa cho người khác? Thiên Tử hoàn toàn không biết chuyện này. Khúc Hoành biết rõ hậu quả của việc chống lại mệnh lệnh rất nghiêm trọng.