Rogers cười khẩy nói: “Chàng trai, tôi thấy cậu chỉ là một người bình thường nên mới tận tình khuyên bảo, cậu có biết người đối diện cậu đáng sợ thế nào không?” “Dù là ở đất nước nào, cường giả cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao cũng là sự tồn tại đỉnh cao, lẽ nào đến giờ cậu vẫn chưa hiểu tòa lâu đài cổ này không thể nào thuộc về cậu sao?” Tiêu Chính Văn cười gượng, lắc đầu nói: “Tôi không hiểu, nơi này là do tôi bỏ tiền ra mua về, không thuộc về tôi lẽ nào thuộc về ông sao?” Rogers nghiến răng hung dữ nói: “Sở dĩ cậu vẫn có thể sống đến giờ là vì có chúng tôi bảo vệ cậu. Nếu không phải cô Irina mềm lòng thì cậu đã chết ở nhà hàng đó rồi”. “Cậu có biết người phái cao thủ cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao đến giết cậu đáng sợ thế nào không? Dù có là gia tộc Drew cũng chỉ có thể ngang vai vế với đối phương thôi”. “Một doanh nhân Hoa Quốc nhỏ nhoi như cậu là thá gì? Cậu nghĩ gia tộc Kanter có thể bảo vệ được cậu sao?” Tiêu Chính Văn bình tĩnh nhìn Rogers, lắc đầu nói: “Trước giờ tôi không cần bất cứ ai bảo vệ cả, hơn nữa sau này cũng không cần. Còn nữa, nơi này là nhà tôi, không được tôi cho phép, ai cho các ông tùy tiện bước vào đây?” Nghe anh nói thế, mắt Rogers lập tức đỏ ngầu. Không để ông ta lên tiếng, Irina vội khoát tay ngăn cản: “Rogers, đừng quên những lời tôi vừa nói với ông”. Ngực Rogers phập phồng lên xuống, kiềm chế cơn giận lùi về sau một bước. “Anh Tiêu, lẽ nào anh không nghĩ anh nói thế rất nực cười sao? Nếu không phải Rogers ra tay, anh nghĩ bây giờ anh còn có thể đứng đây nói chuyện với tôi được sao?” Irina đã tức đến độ mặt mày tái nhợt. Sao người Hoa Quốc này lại ngu ngốc như thế chứ? Đối phương đã cử cao thủ cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao đến chứng tỏ đối phương đã quyết tâm có được tòa lâu đài cổ này. Dù là gia tộc Drew cũng phải suy xét cẩn thận có nên tranh giành với đối phương hay không. Một doanh nhân Hoa Quốc mà lại cố chấp đối đầu với thế lực đáng sợ như thế chỉ vì tòa lâu đài cổ này sao? “Cô chủ, tôi vẫn muốn nói câu đó, có vài người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, tôi nghĩ để cậu ta chịu thiệt một chút, cùng lắm chúng ta bắt tay lại đánh người này”. Rogers híp mắt hung ác nhìn Tiêu Chính Văn chằm chằm. Ông ta nghĩ chỉ cần Filkant bị đối phương đánh bại, Tiêu Chính Văn sẽ mất hết tự tin. Đến lúc đó, lấy tính mạng để uy hiếp cậu ta, ông ta không tin Tiêu Chính Văn không nghe theo. Là người ai cũng đều sợ chết, Tiêu Chính Văn cũng không ngoại lệ. Ông ta cứ nghĩ Tiêu Chính Văn sẽ suy xét kỹ lời nói của ông ta, nhưng tiếc là Tiêu Chính Văn đi thẳng đến cạnh tủ rượu, lấy một chai rượu vang ra rồi rót vào ly. Bưng ly rượu lên nhấp một hớp, Tiêu Chính Văn quay đầu lại nói với Filkant: “Ừ, người Âu Lục các anh làm ăn kinh doanh tận tâm đấy, mua tòa lâu đài cổ còn được tặng miễn phí rượu bên trong”.