Bởi vì quán tính, nên Tiêu Chính Văn và ông Triệu đã va mạnh vào nhau, sau một tiếng “bịch” cả người ông Triệu bay thẳng ra ngoài. Tiêu Chính Văn cũng phải lùi về phía sau mấy bước! Khi anh ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy ông nội của mình – Tiêu Long đang đứng phía sau thanh niên đó một cách nghiêm nghị! Người có thể khiến ông nội anh kính nể như vậy, chỉ có thể là Sáng Thế Chủ! “Sáng Thế Chủ của phái Quang Minh, Hạo Thiên!” Sự xuất hiện của Hạo Thiên đã khiến Thiên Tử – người đang quan sát trận đấu của Tiêu Chính Văn trước màn hình, gần như hoàn toàn tuyệt vọng. Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người đàn ông trên đài sen trắng, người đó cũng đang nhìn về phía anh. “Không phục à?” Giọng nói của Hạo Thiên cực kỳ nhẹ nhàng và dễ nghe, âm thanh đó thậm chí không giống như giọng nói của một người đàn ông. “Dựa vào đâu mà phải khuất phục? Ông lại là thằng nào nữa đây?” Tiêu Chính Văn vừa nói, vừa đánh một đòn về phía Hạo Thiên. Nếu đã là người giúp ông Triệu thì cho dù là đồng đội cũng được, đồng minh cũng xong, đều phải ra tay thì cần gì khách sáo? Tiêu Long vừa định tiến lên ngăn cản, nhưng đã quá muộn, bóng dáng Tiêu Chính Văn như mũi tên rời cung bắn về phía Hạo Thiên. “Cậu cho rằng giết được mấy kẻ tầm thường này thì giỏi lắm sao?” Hạo Nhiên chỉ tay ra, trong không khí đột nhiên bộc phát ra một luồng khí lớn. Trên bầu trời như xuất hiện cảnh tượng ánh sáng trắng hình tròn, không có bất kỳ tiếng vang hay bất kỳ hiện tượng kỳ lạ nào cả. Giống như một viên đá rơi xuống đầm, tạo ra một làn sóng trong không khí. Cơ thể của Tiêu Chính Văn như bị một thiên thạch va vào, rồi rơi xuống với một tốc độ cực nhanh. “Chủ thượng!” Độ Thiên Chân Nhân nhìn thấy Tiêu Chính Văn nặng nề ngã xuống đất rồi nôn ra một ngụm máu, cụ ấy đang định xông tới thì lại bị Tiêu Long ngăn cản. “Chịu phục chưa?” Hạo Thiên lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Chính Văn. Lúc này đám người ông La cũng bị dọa toát mồ hôi lạnh, chỉ với một cái chỉ tay thôi đấy! Hạo Thiên lại mạnh đến thế ư? Ở trước mặt cụ ta, bản thân họ giống một con kiến thấp kém? Nhưng điều kỳ lạ là xung quanh Hạo Thiên ngay cả một chút uy thế cũng không có, như thể cụ ta vốn hòa làm một với trời đất và tất cả mọi thứ xung quanh. Sự xuất hiện của cụ ta và một cái chỉ tay vừa rồi giống như ý chỉ của trời đất. Không những Tiêu Chính Văn hết sức kinh ngạc, mà ngay cả Andre đang xem phát sóng trực tiếp cũng ngạc nhiên há hốc mồm. Phải biết rằng người bị đánh bại chỉ với một cái chỉ tay là Tiêu Chính Văn đấy! Vậy thì người trước mặt này phải có cảnh giới cao đến cỡ nào?