Mà thực lực của Hạo Thiên quả thực đã đạt tới cảnh giới Nhân Vương, có thể nhận được lời chỉ bảo của Nhân Vương, đối với Tiêu Chính Văn mà nói thì có lợi ích rất lớn! “Tôi muốn dẫn ông ta đi chung có được không?” Tiêu Chính Văn chỉ vào Độ Thiên Chân Nhân đang đứng cách đó không xa. Mồ hôi lạnh trên trán Tiêu Long không ngừng túa ra, Tiêu Chính Văn đúng là lòng tham không đáy, lại còn dám ra điều kiện với Hạo Thiên? Hạo Thiên không khỏi ngửa mặt cười lớn, khẽ gật đầu nói: “Cậu là người đầu tiên dám ra điều kiện với tôi! Được!” “Tiền bối!” Ông Triệu không cam tâm gào lên một tiếng với Hạo Thiên, thế nhưng đáp lại cụ ta chỉ là một cái tát rất mạnh. “Trở về đóng cửa tự kiểm điểm, còn gây rắc rối, giết!” Ông Triệu ăn một tát sắp lõm cả nửa mặt, cả người cũng bị đánh bay ra xa, năm đầu ngón tay hằn rõ trên gương mặt già nua. Cụ ta căm hận! Dựa vào đâu mà Tiêu Chính Văn lại được Hạo Thiên xem trọng! Dựa vào đâu mà Hạo Thiên lại làm khó cụ ta vì ân oán giữa cụ ta và Tiêu Chính Văn? Cụ ta cũng không phải người của phái Quang Minh, đường đường là Hoa Sơn lẽ nào còn phải chịu sự ức hiếp của phái Quang Minh hay sao? Thế nhưng những uất hận này, ngay cả một chữ cụ ta cũng không dám thốt nên lời. Đối với bất cứ ai, Hạo Thiên cũng đều nói được làm được, bây giờ mà phản kháng thì chỉ có đường chết. Tiêu Chính Văn! Cậu nhớ đấy cho tôi! Ông Triệu nghiến răng kêu ken két, nhưng chỉ có thể trợn trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn và Độ Thiên Chân Nhân đi cùng Hạo Thiên. “Ông Triệu, còn không biết hối cải à?” Tiêu Long liếc mắt quan sát ông Triệu. “Phì!” Ông Triệu vùng vẫy đứng dậy, ánh mắt ác độc trợn trừng nhìn Tiêu Long, lạnh lùng nói: “Tôi với Tiêu Chính Văn quyết không đội trời chung! Còn cả ông nữa, ngày nào tôi xuống núi thì đó cũng là lúc mấy người phải chết! Cứ đợi đi!” Dứt lời, ông Triệu lết cơ thể đã bị trọng thương, bước nhanh xuống núi dưới sự dìu đỡ của mấy người ông Hứa và ông La. … Sườn Đông của động Thiên Phủ là thác nước, sườn Tây là một con sông nhỏ, nước sông rất hiền hoà, trong lòng sông còn có cả đầm nước. Hang động được xây dựng trên một sườn dốc cao trăm mét, xung quanh non xanh nước biếc, cảnh vật lay động lòng người, ngay cả hít thở một hơi cũng có cảm giác mang theo hương thơm thoang thoảng và dư vị ngọt ngào. “Tiền bối, nơi này quả nhiên là chốn bồng lai tiên cảnh!” Tiêu Chính Văn chân thành nói. “Cậu xem ngọn núi kia có còn là núi không?” Hạo Thiên chỉ tay vào một dãy núi phía xa. “Là núi, thế nhưng cũng không phải núi!” Tiêu Chính Văn điềm nhiên đáp lời.