Không chỉ Hoa Quốc đang chuẩn bị cho trận chiến mà ngay cả Âu Lục và Mỹ Lục cũng đều đang điều động đại quân. Thậm chí ngay cả Phi Lục nhỏ bé cũng đang bí mật điều động quân đội để đi về hướng biên giới Hoa Quốc. Lãnh đạo cấp cao của tất cả các nước trên thế giới đều đang đợi kết quả trận chiến của các cường giả ngoài lãnh thổ. Sáng hôm sau, cả Long Kinh đều bao trùm trong bầu không khí áp lực và đáng sợ. Hàng chục nghìn người dân Long Kinh đều ở trong nhà xem phát sóng trực tiếp trên tivi. Vô số truyền thông mạng của Hoa Quốc đều bắt đầu hình thức livestream cùng một lúc. Dù sao trận đấu này cũng liên quan đến vận mệnh một trăm năm tới của Hoa Quốc, càng liên quan đến vinh nhục của mỗi một người. Hứa Thiến đã đến trước cửa nhà trọ đợi đón Tiêu Chính Văn đến xem trận đấu. Tiêu Chính Văn và Độ Thiên Chân Nhân cũng dậy từ rất sớm, sải bước ra khỏi nhà trọ, Hứa Thiên bước đến đón. “Anh Tiêu, tôi đã đặt giúp anh chỗ ngồi, mời đi theo tôi”. Hứa Thiến vội vàng mở cửa cho Tiêu Chính Văn. Lúc này xung quanh đấu trường đã xây lên mấy bục cao. Bên trên lần lượt đặt bàn trà và ghế ngồi, đó là khu vực nghỉ ngơi được chuẩn bị cho các cường giả ngoài lãnh thổ. Bên dưới đã đông nghịt người, các thế lực đều đang hồi hộp đợi các cường giả ngoài lãnh thổ bên mình bước lên võ đài. Thấy Hứa Thiến dẫn mấy người Tiêu Chính Văn bước vào đấu trường, Hứa Thiên Chí cũng không nói gì nhiều chỉ vào mấy vị trí đặt ở hàng đầu tiên, trầm giọng nói: “Mấy vị trí trống hàng phía trước đã được bày bố trận pháp phòng thủ”. “Hãy nhớ dù có xảy ra bất kỳ chuyện gì cũng đừng nhiều chuyện, càng đừng tùy tiện ra vào”. Cụ ta làm như thế thật ra là vì suy nghĩ đến sự an toàn của cháu gái mình. Còn Tiêu Chính Văn. Hừ! Người đã bị Từ Thiên Thuật điểm tên thì sống hay chết chẳng có gì khác biệt cả. Trận chiến kết thúc, bất kể Tiêu Chính Văn chết hay sống đều chỉ có một kết cục chết. “Trận pháp ở cấp bậc này gần như không thể phòng thủ trước sức mạnh của cường giả ngoài lãnh thổ, khó đảm bảo không ảnh hưởng đến Long Kinh”. Tiêu Chính Văn liếc nhìn trận pháp phòng thủ xung quanh khẽ nhíu mày. “Cấp bậc này đã là cao nhất rồi!” Mặc dù Hứa Thiên Chí nói như thế nhưng vẫn cảm giác rất ngạc nhiên nhìn Tiêu Chính Văn. Trận pháp xung quanh đấu trường là một loại trận pháp phòng thủ được truyền lại qua bao thế hệ của nhà họ Hứa. Đừng nói là đời này, ngay cả trong các cường giả hơn một trăm năm trước, người có thể nhận ra trận pháp này cũng không nhiều. “Vẫn nên dùng trận pháp bí mật không gian của Hoa Sơn là tốt nhất”. Tiêu Chính Văn lập tức nói.