Thậm chí là cả gia đình ông ta, con cháu ông ta đều sẽ bị giết! Nhưng chỉ cần ông ta chịu nhận thua, chịu để mặc cho những người này tàn sát người dân Hoa Quốc, thì ông ta có thể giữ được mạng sống của bản thân và cả nhà họ Từ! Ngay lúc Từ Thiên Thuật khẽ cong đầu gối, trưởng lão miếu tông đột nhiên rống lên một tiếng: “Từ Thiên Thuật! Nếu ông dám quỳ xuống thì giới chính trị sẽ lập tức tiêu diệt cả nhà ông!” “Ông phải biết rằng bây giờ ông đang đại diện cho võ tông của cả Hoa Quốc, một mình ông có thể quyết định sự sống chết của mấy tỷ người dân Hoa Quốc!” “Ông có từng nghĩ chỉ cần ông quỳ xuống, Hoa Quốc sẽ lâm vào cảnh hoang tàn, máu chảy thành sông! Sẽ có bao nhiêu người dân Hoa Quốc phải chịu sự tàn sát và những thủ đoạn độc ác của bọn họ chưa?” “Ông không sợ cuộc đời còn lại của ông bị mấy ngàn tỷ oan hồn này lấy mạng sao?” Từ Thiên Thuật bị trưởng lão tông miếu mắng đến mức sắc mặt tái nhợt. Một lúc lâu sau, Từ Thiên Thuật mới méo mặt nói: “Ông cho rằng tôi không muốn thắng à? Nhưng ông hãy nhìn xem! Mười mấy cao thủ ngoài lãnh thổ đều đang nhắm vào Hoa Quốc!” “Ông bảo tôi đánh thắng họ bằng cách nào? Nếu ông không muốn chịu thua, được thôi, vậy ông đến nghênh chiến đi!” Từ Thiên Thuật vừa dứt lời, sắc mặt của tất cả người dân Hoa Quốc ngay lập tức trở nên u ám! Mặc dù không ai muốn thấy kết quả này, nhưng thực lực lại không cho phép bọn họ phản bác quá nhiều! Ngay cả ba người Từ Thiên Thuật trở về từ vùng ngoài lãnh thổ cũng đã thua trong tay đối phương. Những người bình thường không bao giờ đạt được cảnh giới Thiên Thần như bọn họ thì sao có thể chiến đấu với đối phương được đây? “Chỉ cần các người có thể bảo đảm sự an toàn cho tôi, con trai tôi và cả người nhà họ Từ thì tôi đồng ý khoanh tay đứng nhìn!” Từ Thiên Thuật lớn tiếng nói không chút che giấu. Dứt lời, xung quanh lập tức vang lên những tràng cười ha hả. “Hoa Quốc có thể tiêu diệt được rồi! Ha ha ha…” Kokura Nosuke thậm chí còn ngửa mặt cười phá lên. Hứa Thiên Chí ngơ ngác nhìn về phía đám người Từ Thiên Thuật. Chẳng lẽ người mình vẫn luôn kính nể chính là loại người như vậy sao? Chỉ vì sự ích kỷ của mình mà hoàn toàn mặc kệ sự sống chết của mấy tỷ dân Hoa Quốc? Chỉ mong cả nhà mình được bình yên? Không những Hứa Thiên Chí sững sờ, mà ngay cả tất cả mọi người của toàn bộ võ tông đều ngây ngốc! Người này chính là tiền bối Hoa Quốc mà bọn họ vẫn luôn tự hào và khoe khoang với bên ngoài sao? Đúng là quá vô liêm sỉ! “Ha ha, Sớm biết như vậy, cần gì phải chết thêm một người? Haizz, không biết trời cao đất rộng thì đúng là ngu si dốt nát!” Kokura Nosuke đưa tay vỗ vào mặt Từ Thiên Thuật, không khỏi lắc đầu nói: “Còn muốn rửa nhục nữa không? Hãy nghĩ đến con trai ông, nghĩ đến vợ ông, nghĩ đến đời sau của ông!” “Haizz, Hoa Quốc thật ra đều là những kẻ hèn nhát như ông, cho nên, các người không chỉ bị sỉ nhục vào trăm năm trước, mà còn sau này… Hoa Quốc còn có người sống sao? Ha ha ha!” Hosoda Shinsuke cười khẩy: “Mọi người đều nói Hoa Quốc là tổ tiên của cả thế giới, nhưng bây giờ nhìn lại, Hoa Quốc không xứng đáng, sau trận đại chiến lần trước Hoa Quốc nên bị xóa sổ hoàn toàn mới phải!” “Được rồi, các vị, hãy theo kế hoạch trước đây của chúng ta tàn sát Hoa Quốc đi, dù già hay trẻ, phụ nữ hay trẻ em, tất cả đều phải giết sạch!” Trong ánh mắt của Hosoda Shinsuke đột nhiên tỏa ra hai tia sáng sắc lạnh, hét lớn với giọng điệu tràn ngập sát khí.