Lúc này người dân Hoa Quốc đều cảm thấy quanh người rất ấm áp, uy lực vô hình lúc nãy đều tan biến. Ảo ảnh của Thủy Hoàng xuất hiện, khí thế của Tiêu Chính Văn cũng đột nhiên tăng lên. Gần như đã đạt đến trạng thái đỉnh cao của cảnh giới Thiên Thần một sao. “Ầm!” Cùng lúc đó một luồng sức mạnh đáng sợ hơn cả uy lực của đại thần Thiên Chiến bao trùm lấy bốn phía. Đó là hơi thở bá đạo như muốn nuốt chửng núi sông. Là tinh thần hào hùng quét sạch mọi thứ. Thậm chí ngay cả mặt trăng, mặt trời cũng phải tránh xa nó. Vượt lên trên cả tất cả sinh linh, giống như chủ nhân của thế giới này vậy. Ngay cả ảo ảnh của đại thần Thiên Chiếu cũng thu nhỏ lại. “Đừng nói ông chỉ là con cháu của Từ Phúc đó, dù Từ Phúc đích thân đến đây cũng chỉ có thế thôi. Từ Phúc cũng phải cúi đầu quỳ lạy trước mặt Thủy Hoàng”. Giọng Tiêu Chính Văn mạnh mẽ như sấm chớp đùng đùng khiến màng nhĩ ba người Vy Hào như muốn nổ tung, thất khiếu chảy máu. “Cậu! Không thể nào!” Thấy khí thế của đại thần Thiên Chiếu cũng bị áp chế, Hosoda Shinsuke không khỏi ngạc nhiên. Lão có thể cảm nhận được mình đang run rẩy. Ảo ảnh của Thủy Hoàng đó có tác dụng áp chế rất mạnh với lão. Không lâu sau, ảo ảnh đại thần Thiên Chiếu sau lưng lão bỗng yếu dần, càng lúc càng nhạt đi. Một bên khác, bóng người Thủy Hoàng lại ngày càng rõ nét hơn. Hơi thở uy nghiêm đó khiến cao thủ Vy Hào không ngẩng đầu lên được. Càng đừng nói đến việc bảo họ ra tay với Tiêu Chính Văn. Cuối cùng hai chân đám người Hosoda Shinsuke mềm nhũn, lần lượt quỳ xuống đất. “Bịch!” Nền đá bỗng nổ tung. Cảnh tượng này khiến người xem vô cùng khiếp sợ. Lúc này cả hiện trường chỉ có một mình Tiêu Chính Văn đứng chắp tay ra sau lưng, không một ai dám đối địch với anh. Không chỉ là cả Hoa Quốc đều sôi sục mà thậm chí cả thế giới đều chấn động. Đó là cường giả về từ ngoài lãnh thổ của nước họ đấy. Thế mà đều quỳ gối trước mặt Tiêu Chính Văn. Quan trọng là Tiêu Chính Văn mới bao nhiêu tuổi chứ? Chỉ mới hơn hai mươi thôi! Mà những cường giả ngoài lãnh thổ kia thì sao? Người nào cũng là ông già vài trăm tuổi cả.