Nghe hắn nói thế, Lục Thiên Lăng sửng sốt tại chỗ. Lần đầu anh ta nghe nói có thể bao trọn khách sạn. Hơn nữa bây giờ ở thành phố Lương Sơn ngay cả nhà nghỉ nhỏ cũng đã chật kín người chứ đừng nói đến khách sạn, bảo họ đi đâu ở đây? Lục Thiên Lăng có ý từ chối, nhưng nhà họ Lý lại có mối quan hệ khăng khít với Thiên Sơn. Hơn nữa bây giờ khác với mấy năm trước, thế lực võ tông đã thâm nhập đến mọi ngóc ngách của thế tục. Lục Thiên Lăng là một thương nhân nhưng khi đứng trước các đại danh sơn, chút giàu có của anh ta chỉ như một hạt cát không hề bắt mắt. Thiên Sơn có thể sử dụng thế lực trong thế tục của mình để khiến anh ta tiêu tan trong chớp mắt. Thấy Lục Thiên Lăng vẫn ngơ ngác đứng đó, không có ý định nhường lại phòng, Lý Tiểu Phi nhướng mày lạnh lùng nói: “Sếp Lục, xem ra anh không định nể mặt tôi nhỉ?” “Hay là nhà họ Lục anh đã không xem Thiên Sơn ra gì rồi?” Nghe hắn nói thế, Lục Thiên Lăng không khỏi rùng mình. Lý Tiểu Phi chụp tội ác này lên đầu anh ta, ai mà chịu được chứ? Không nể mặt Thiên Sơn? Đừng nói anh ta chỉ là một thương nhân, ngay cả nhà giàu nhất ở tỉnh Xuyên cũng không dám nói lớn lối như thế. Lúc này không chỉ Lý Tiểu Phi mà ngay cả những người bên cạnh hắn cũng lạnh lùng nhìn anh ta với ánh mắt không mấy thiện cảm. Có người nào chơi chung với Lý Tiểu Phi là không phải là nhà có tai to mặt lớn đâu. Hơn nữa người phụ nữ lên tiếng đầu tiên lúc nãy còn là bạn gái của một nhân vật tầm cỡ. Có thể nói tùy ý chọn một người trong số họ đều là người mà tầng lớp như Lục Thiên Lăng không đắc tội nổi. “Cậu Lý, cậu nghe tôi nói, tôi…” Không để Lục Thiên Lăng nói hết câu, một người đàn ông trung niên mặc áo vest sải bước đi đến. “Xảy ra chuyện gì thế? Ai tìm tôi?” Người đàn ông trung niên bước đến trước mặt mấy người này, lướt nhìn đám người Lý Tiểu Phi. “Ông là quản lý tiền sảnh à?” Lý Tiểu Phi lạnh lùng nhìn người đàn ông trung niên nói. “Phải, tôi là quản lý ở đây, xin hỏi cậu này tìm tôi có chuyện gì?” Người đàn ông trung niên khách sáo nói. “Cũng không có chuyện gì lớn, hôm nay chúng ta muốn ở đây nên làm phiền ông dọn dẹp một chút, chúng tôi bao trọn cả khách sạn này”. Lý Tiểu Phi vừa nói vừa lấy một tấm thẻ ngân hàng ra ném lên mặt người đàn ông trung niên. Quản lý tiền sảnh không kịp né đã bị tấm thẻ ngân hàng đập vào mặt, một âm thanh rõ to vang lên, người đàn ông trung niên cảm thấy mặt mình nóng rát. “Cậu này, cậu làm thế không đúng lắm nhỉ? Chúng tôi rất vui lòng chào đón các vị đến ở trong khách sạn, nhưng không thể vì các vị mà chúng tôi phải đuổi hết khách khác đi được”. Người đàn ông trung niên sầm mặt đưa thẻ ngân hàng lại cho Lý Tiểu Phi.