Ở trước mặt sức hấp dẫn lớn tới vậy, Trương Lăng Phong cũng chẳng còn tâm trí đâu mà bận tâm tới thỏa thuận giữa nhà họ Trương và Hằng Sơn, hắn chỉ muốn tranh cướp bông hoa Tử Tiêu này về cho mình! Thiên Lăng Tử không khỏi nhíu mày: “Anh Trương, anh đừng nên vì con cá nhỏ mà đánh mất con cá lớn, chuyện của Tiêu Chính Văn là do nhà họ Trương mấy người dẫn dắt, nếu bông hoa Tử Tiêu này mà rơi vào tay anh thì những nỗ lực trước đó của chúng ta sẽ uổng công vô ích!” Thật ra trước đây, năm đại danh sơn, Hằng Sơn và cả nhà họ Trương ở Thiên Sơn luôn tâng bốc Thiên Lăng Tử là ấp ủ một âm mưu cực kỳ lớn. Thứ gọi là thiên tài có một không hai hoàn toàn là hư cấu. Thiên Lăng Tử đã gia nhập về dưới trướng Hằng Sơn từ ba mươi năm trước. Hơn nữa, đã nhiều năm trôi qua, Hằng Sơn vẫn luôn coi gã là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm. Sau này mới có cái gọi là kỳ tích một bước đột phá lên cảnh giới Thiên Thần trong vòng bốn năm! Tất cả những chuyện này đều là giả, mục đích cuối cùng vẫn là muốn lợi dụng Thiên Lăng Tử để giẫm đạp Tiêu Chính Văn dưới chân! Cộng thêm những lời ban nãy của ông Lưu đủ để khiến cái tên Tiêu Chính Văn trở thành nỗi ô nhục Hoa Quốc vĩnh viễn! Nhưng trong quá trình này cần để cho Thiên Lăng Tử có hào quang vô hạn, dùng ánh sáng của gã để áp chế những công trạng trong quá khứ của Tiêu Chính Văn, từ đó đạt được mục đích hạ thấp và xoá bỏ công trạng của Tiêu Chính Văn! “Là mưu kế của nhà họ Trương thì đã sao, giờ tôi chỉ muốn có được bông hoa Tử Tiêu này!” Ánh mắt Trương Lăng Phong đanh lại, bừng bừng sát khí nói. Lúc hai người họ đang đối diện và chuẩn bị ra tay. Một người đàn ông tóc dài cất những bước chân nhẹ nhàng, phớt lờ hai người bọn họ. Thậm chí còn nghênh ngang tiến về phía bông hoa Tử Tiêu ở ngay trước mặt hai người. Cả quá trình này, Tiêu Chính Văn thậm chí còn chẳng buồn nhìn bọn họ lấy một lần. Nhìn thấy ánh sáng của bông hoa Tử Tiêu kia càng đậm hơn, nhiều nhất chưa tới một phút nữa sẽ hoàn toàn nở rộ! Chỉ có hoa Tử Tiêu được ngắt vào lúc này mới đạt được công hiệu tốt nhất! Ban đầu, cả Trương Lăng Phong và Thiên Lăng Tử đều không chú ý tới Tiêu Chính Văn, dù gì trận quyết chiến giữa hai người bọn họ cũng là cuộc đối đầu giữa cường giả ở cảnh giới Thiên Thần, ai dám lại gần xem cơ chứ? Nhưng khi nhìn thấy một bóng người đi ngang qua ngay trước mặt hai người họ, giơ tay muốn hái bông hoa Tử Tiêu đó, cả gương mặt Thiên Lăng Tử trở nên méo mó vì cáu giận, lớn tiếng gầm lên: “Mày là ai? Đứng lại!” Tiêu Chính Văn chẳng thèm để ý tới Thiên Lăng Tử, vẫn đi về phía hoa Tử Tiêu, còn giơ tay ra làm động tác định hái hoa! Sắc mặt Thiên Lăng Tử lập tức trở nên u ám, với thân phận và địa vị hiện giờ của gã, đừng nói là một người cùng vai vế, dù là một số tiền bối thì cũng không dám coi thường gã như vậy! “Tao nhắc lại lần cuối! Đứng lại!” Thiên Lăng Tử hoàn toàn nổi điên, gã đã bao giờ bị người ta coi thường như vậy đâu? “Tôi chỉ đến hái bông hoa này thôi, mấy người cứ tiếp tục đi!” Tiêu Chính Văn thậm chí còn chẳng buồn quay đầu lại, giơ tay hái bông hoa Tử Tiêu đã hoàn toàn nở rộ rồi tiện tay nhét vào trong túi. Toàn bộ quá trình, động tác đều hết sức trơn tru, không hề chậm chạp.