Hơn nữa, Trần Hân quả thực cũng là nhân viên cần cù chăm chỉ nhất trong tiệm mình. Thường ngày còn giúp Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan chăm sóc hai đứa nhỏ, ấn tượng trong lòng Tiêu Chính Văn về cô ta cũng coi như không tệ! Nếu không hôm nay Trần Thiên Quốc đừng hòng có thể trở về toàn thây. “Ông Trần, thằng ranh này quá ngông cuồng, có cần tôi dạy cho cậu ta một bài học nhớ đời luôn không?” Ông Đinh đã không thể nhẫn nhịn được nữa, hai mắt ngập tràn sát khí, thấp giọng nói. Sắc mặt Trần Thiên Quốc vô cùng khó coi lắc đầu, khoát tay ngăn ông Đinh lại. Ông ta có cách khiến Tiêu Chính Văn chịu thua, sử dụng võ thuật không phải là cách thông minh nhất. Hơn nữa làm thế sẽ khiến Trần Hân càng phản ứng ngược. Trần Thiên Quốc và ông Đinh vừa đứng lên đi ra ngoài thì nhân viên nữ ở bên cạnh nãy giờ cứ nhìn họ – cô gái tên là Chu Lâm Lâm bước đến nói: “Hai vị xin dừng bước, chiếc vòng ngọc này tám mươi nghìn tệ”. Cô ta vừa nói vừa chỉ vào vòng ngọc Trần Thiên Quốc siết chặt đến nỗi vỡ. Ông Đinh lạnh lùng nhìn Chu Lâm Lâm, nghiến răng nghiến lợi. Trần Thiên Quốc ở bên cạnh cười khẩy, lấy một tờ chi phiếu ra ném lên bàn trà. Nhìn hai người hung hăng rời đi, Chu Lâm Lâm mím môi mỉm cười, đi đến sân sau nói với Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan: “Ông chủ Tiêu, chị Vy Nhan, họ đã đưa tiền rồi”. Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nói: “Được!” Chu Lâm Lâm do dự một lát vẫn bước lên nói: “Ông chủ Tiêu, người nhà họ Trần vẫn sẽ đến gây rắc rối nữa, nếu có gì cần giúp có thể nói với tôi, nhà họ Chu cũng có vài người bạn trong võ tông”. Cô ta siết chặt nắm đấm nghiêm túc nhìn Tiêu Chính Văn. Thấy thế, Khương Vy Nhan bỗng chốc bị chọc cười. Cô kéo Chu Lâm Lâm sang một bên ẩn ý nói: “Lâm Lâm, chị Vy Nhan đã nhận tâm ý của em, nhưng em không cần phải xảy ra mâu thuẫn với đám người này, họ không dễ chọc vào đâu”. “Còn nữa chị không mong các em xảy ra bất kỳ chuyện gì trong khi làm việc, nếu có người đến gây chuyện, các em lập tức báo với chị, rõ chưa?” Thật ra khoảng thời gian này, Khương Vy Nhan, Trần Hân và Chu Lâm Lâm đều xem nhau như chị em. Trong mắt Khương Vy Nhan, hai người họ chẳng khác nào em ruột của mình. Cô càng không mong hai người có chuyện gì xảy ra. Chu Lâm Lâm gật đầu, nhưng ánh mắt cô ta vẫn hiện lên vẻ kiên định. Thấy Chu Lâm Lâm rời đi, Tiêu Chính Văn mới tiện tay đưa hai viên thuốc đột phá cảnh giới đã điều chế xong cho Khương Vy Nhan, dịu dàng nói: “Em và Độ Thiên Chân Nhân mỗi người một viên thuốc này, có thể giúp các em nâng cao cảnh giới”. Khương Vy Nhan nhận lấy hai viên thuốc, vui vẻ nói: “Chồng ơi, ý anh là em uống thuốc đột phá cảnh giới này thì có thể đột phá bây giờ sao?” Thật ra Khương Vy Nhan đã đạt đến cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao, nhưng ngay cả bản thân cô cũng không rõ tại sao cứ mãi không thể đột phá cảnh giới Thiên Thần.