Đêm hôm đó, tin tức cháu của trưởng lão Vân Kiếm Các chết ở Sơn Thành truyền ra khắp cả võ tông. Chỉ trong thoáng chốc võ tông chấn động. Thậm chí ngay cả mấy đại danh sơn khác cũng đều lên tiếng nói muốn nghiêm trị hung thủ. Mặc dù nội bộ của năm đại danh sơn cũng có sự phân chia nhưng kỳ lạ là đều nhất trí trong chuyện này. Sau khi tin tức này truyền khắp cả Sơn Thành, rất nhiều người bắt đầu lo lắng. Đó là trưởng lão Vân Kiếm Các ở Thiên Sơn. Tám chín mươi phần trăm Sơn Thành sẽ bị náo loạn. Thế nên rất nhiều gia tộc đều bắt đầu nghiêm khắc quản chặt con cháu của mình, bất kỳ ai cũng không được tùy tiện ra ngoài, càng không được gây chuyện, nếu không sẽ bị đuổi ra khỏi gia tộc. Trong một trang viên ở vùng ngoại ô phía Tây Nam của Sơn Thành, một người đàn ông trung niên đanh mặt nhìn Chu Lâm Lâm. Lúc này Chu Lâm Lâm đứng ở góc tường như học sinh tiểu học phạm lỗi, cúi đầu xuống, trong mắt ngân ngấn nước. Lúc này bầu không khí trong sảnh lớn đều căng thẳng đến cực điểm. Vẻ mặt mấy người đàn ông trung niên xung quanh cũng vô cùng phức tạp. “Haizz! Lâm Lâm, không phải bố cháu quá nghiêm khắc với cháu mà là cháu không nên ra tay à?” Một người chủ quản của nhà họ Chu bên cạnh vừa lắc đầu thở dài vừa khó xử nói. “Chú hai, chú không biết tình hình lúc đó, người kia bỗng lấy kiếm đâm tới, hơn nữa rõ ràng là muốn giết cháu, cháu… cháu chỉ phòng vệ chính đáng thôi”. Chu Lâm Lâm oan ức nói. “Gì cơ? Con còn dám cãi lại?” Chu Hạo Nhiên đập bàn, chỉ vào người đàn ông trung niên vừa lên tiếng: “Chú hai con nói gì sai à? Con có biết con đã gây ra chuyện lớn thế nào cho nhà họ Chu không?” “Người mà con giết là cháu của Đỗ Hải Thu – Tam trưởng lão của Vân Kiếm Các Thiên Sơn đấy. Ông ta là cao thủ cảnh giới Thiên Thần địa cấp ba sao, dù cụ tổ nhà họ Chu chúng ta còn sống cũng phải nể mặt ông ta đấy”. “Bây giờ nhà họ Chu không có cường giả cảnh giới Thiên Thần, con bảo nhà họ Chu chúng ta có thể gánh chịu nổi hậu quả này thế nào”. Chu Hạo Nhiên tức đến mức run rẩy, chỉ vào Chu Lâm Lâm hung hăng dạy dỗ. “Nhưng con làm sao mà biết ông ta là ai cơ chứ?” Chu Lâm Lâm oan ức nói. Đối phương không nói gì nhiều đã vung kiếm tới, mình lại không thể hỏi thân phận lai lịch của hắn sau khi bị người kia đâm trúng. “Haizz! Giờ có nói gì cũng đã muộn rồi, ba người kia đều là người của Vân Kiếm Các Thiên Sơn. Thiên Sơn không phải là nơi dễ chọc vào. À phải rồi, tại sao lại xảy ra chuyện này?” Chu Hạo Nhiên nghiêm mặt hỏi. “Con cũng không rõ cụ thể là tại sao lại đánh đến tận cửa, nhưng nhìn tình hình giữa họ thì không định để lại đường sống”. Chu Lâm Lâm nói. “Không thể nào! Người Thiên Sơn sẽ không vô duyên vô cớ tìm đến một ông chủ cửa hàng đồ ngọc nhỏ bé. Người ta cũng có thể diện chứ”. Chu Hạo Nhiên trầm giọng nói. Mặc dù người võ tông ngang ngược, nhưng tuyệt đối sẽ không ra tay quá mức với một ông chủ cửa hàng đồ ngọc.