Năm đó, nếu không phải Tiêu Chính Văn đã một tay giết chết hơn chục cường giả ngoài lãnh thổ cảnh giới Thiên Thần, thì làm gì có Hoa Quốc như bây giờ? E rằng từ mấy năm trước, Hoa Quốc khắp nơi đều là xác chết, máu chảy thành sông. Vậy mà bây giờ, những người này không những không cảm kích Tiêu Chính Văn, mà bọn họ còn bôi nhọ công lao của Tiêu Chính Văn. “Tổng tư lệnh Tần, anh đừng kích động! Hơn nữa người ta nói gì cũng rất có lý, nếu trong lòng Tiêu Chính Văn có gì khuất tất thì có thể đứng lên phản bác, cũng có thể tổ chức họp báo mà!” “Đường đường là Vua Bắc Lương, vậy mà không có dũng khí tổ chức họp báo nói rõ chân tướng mọi việc hay sao?” “Hơn nữa, danh tiếng của Tiêu Chính Văn có liên quan đến Hoa Quốc thế nào, lẽ nào anh không biết Võ Thần Tông có mưu đồ lật đổ Thiên Tử sao?” Vương Quốc Xương ngẩng đầu nhếch mép cười, bắt gặp ánh mắt của Tần Vũ. “Anh!” Tần Vũ vô cùng tức giận, nhưng không nói được lời nào. “Hừ, tổng tư lệnh Tần, có một số chuyện chúng ta không thể giải thích rõ ràng trong một vài lời. Hơn nữa, không ai trong chúng ta là đương sự trong chuyện này!” Vương Quốc Xương nói, đặt chén trà trong tay xuống, mặt đầy vẻ đắc ý. “Vương Quốc Xương, lẽ nào anh không sợ Tiêu Chính Văn tính sổ với các người sao?” Tần Vũ cố gắng nhẫn nhịn cơn tức giận muốn đánh chết Vương Quốc Xương, quát lên. “Thật nực cười, tổng tư lệnh Tần, anh đừng quên, bây giờ tôi không còn là đại diện của giới chính trị nữa, mà là đại diện của năm đại danh sơn! Bây giờ có cao thủ cảnh giới Thiên Thần của năm đại danh sơn đã trở lại rồi!” “Tiêu Chính Văn dám động đến tôi, dám giết tôi sao?” Vương Quốc Xương tự tin chế nhạo. “Vương Quốc Xương, tôi khuyên anh một câu! Tôi hiểu rõ tính cách của Tiêu Chính Văn hơn anh! Sở dĩ bây giờ cậu ấy vẫn không đứng lên phản bác, chính là vì cậu ấy không có hứng thú với những thứ hư danh này!” “Nhưng người của Võ Tông các anh cũng đừng quá tự phụ! Bằng không ngày chết sắp cận kề rồi đấy!” Tần Vũ lạnh lùng nói. “Ngày chết? Ha ha ha, đây là lời nói đùa hài hước nhất mà tôi từng nghe đấy. Đây là ngày chết của ai e là còn chưa biết đâu!” Vương Quốc Xương lạnh lùng đáp. “Vương Quốc Xương, anh muốn nói gì cũng được. Hôm nay tôi tới gặp anh không phải để cãi nhau, mà chỉ là muốn khuyên anh một câu mà thôi!” “Đừng quên những bài học như ông Lạc hay ông Long! Một khi Tiêu Chính Văn gióng trống phất cờ trở lại giới chính trị, thì những ngày tháng tốt đẹp của các anh sẽ kết thúc đấy!” Vương Quốc Xương vẫn nhìn chằm chằm Tần Vũ với vẻ giễu cợt, hắn không hề để tâm đến những lời này. “Tổng tư lệnh Tần, anh cứ tự lo cho bản thân mình đi! Không bao lâu nữa đâu, ngay cả Hắc Băng Đài cũng sẽ không còn tồn tại được!” Vương Quốc Xương giễu cợt nói.