Khóe miệng Trần Thiên Quốc khẽ nhếch lên, cười gằn nói: “Ông Đinh à, thật ra muốn thằng họ Tiêu rơi vào bẫy cũng không khó”. “Chỉ cần dùng danh nghĩa của Hân Hân mời nó tới, chắc chắn nó sẽ lọt tròng!” Nghe thế, trên mặt ông Đinh cũng nở nụ cười nham hiểm. Không sai, Trần Hân từng cãi cọ với gia đình vì Tiêu Chính Văn. Cho dù từ bất kỳ phương diện nào thì Tiêu Chính Văn cũng phải nể mặt Trần Hân. Chỉ cần lừa được Tiêu Chính Văn đến địa bàn nhà họ Trương ở Thiên Sơn, sau đó lại lợi dụng người nhà họ Trương để nói bóng nói gió chèn ép Tiêu Chính Văn một phen, thì cho dù Tiêu Chính Văn không bị dọa sợ vỡ mật thì sau này cũng sẽ biết điều với mình hơn. “Cũng được, vậy cứ làm theo ý của ông Trần đi!” Ông Đinh khinh thường cười nói. Trần Thiên Quốc chắp tay sau lưng, trên mặt đầy vẻ ngạo nghễ: “Cũng chỉ là một tên nhóc thôi, tưởng nhà họ Lãnh có thể một tay che trời chắc? Trước mặt nhà họ Trương thì nhà họ Lãnh chẳng bằng cái rắm”. “Tôi muốn nhìn thử xem, nhà họ Lãnh có còn bao che cho nó được nữa không!” Nói xong, Trần Thiên Quốc sai bảo người làm ngoài cửa: “Người đâu, gọi Hân Hân đến đây!” … Lúc này, Trương Lăng Phong cũng vừa mới trở về từ hội trường đại hội võ lâm thì nhận được thông báo của người lớn, rằng hắn phải trông chừng đóa hoa Tử Tiêu sắp nở rộ kia cả ngày lẫn đêm! Cho dù thế nào đi nữa thì cũng không được bỏ lỡ cơ hội lần này nữa. Dù đóa hoa Tử Tiêu lần trước nở ở núi Đại Lương đã bị người khác cướp mất thì thật ra cũng chẳng liên đến nhà họ Trương lắm. Đóa hoa Tử Tiêu kia vốn dĩ là dành cho Thiên Lăng Tử. Dù Trương Lăng Phong có dùng vũ lực để đoạt về kiểu gì thì cũng phải trả lại. Nhưng đóa hoa lần này lại không như thế, dù sao cũng xuất hiện trong vườn riêng của nhà họ Trương, đương nhiên thuộc về người nhà họ Trương. Lúc này, trong căn biệt thự nằm trong vườn riêng của nhà họ Trương, Trương Lăng Phong đang bàn luận về chuyện của đóa hoa Tử Tiêu với hai cao thủ cảnh giới Thiên Thần bên ngoài lãnh thổ của nhà họ Trương. Hơn nữa, trận pháp bảo vệ núi của nhà họ Trương cũng do hai người này bố trí. Ai cũng hiểu, đối với những lứa trẻ không có cơ hội đi ra bên ngoài lãnh thổ để rèn luyện như Trương Lăng Phong, chỉ có thể dựa vào thuốc điều chế từ hoa Tử Tiêu mới có thể nhanh chóng nâng cao thực lực. Giờ phút này, được hai vị cao thủ cảnh giới Thiên Thần huyền cấp hai sao bảo vệ, nhà họ Trương còn là một trong năm đại danh sơn, có thể nói là không có sơ hở nào. “Lăng Phong à, thật ra dù hoa Tử Tiêu không nở rộ cũng có thể nâng cao tu vi của cậu, tuy nhiên, điều chế nó thành thuốc lúc nở rộ mới mang đến tác dụng lớn nhất!” “Lần này, chúng tôi đã đánh tiếng với năm đại danh sơn, sẽ không có ai đến tranh đoạt với cậu đâu, cậu cứ thong thả chờ đến lúc đóa hoa Tử Tiêu nở hẳn rồi hái, hái đúng lúc tác dụng thuốc của nó mạnh nhất!” Người đàn ông áo đen trong số hai người, trầm giọng nói. Tuy địa vị của người này bây giờ có thể xem như ngang hàng với tộc trưởng của nhà họ Trương. Nhưng cũng không khó để nhìn thấy sự cung kính mà gã dành cho Trương Lăng Phong!