Chỉ trong tích tắc, xương cốt của hai cao thủ cảnh giới Thiên Vương biến mất, tất cả mọi người đều trố mắt. Nhất là Tiêu Chính Văn dám công khai giết người trước mặt hàng trăm người vây xem, điều này đã đảo ngược nhận thức của họ với Tiêu Chính Văn. Trước đó trong mắt hàng xóm xung quanh, Tiêu Chính Văn là một người rộng lượng. Cho dù ai đang cố ý làm khó anh hay giữa hàng xóm xảy ra mâu thuẫn, Tiêu Chính Văn luôn là người xin lỗi đầu tiên. Hơn nữa chưa từng xảy ra tranh chấp với bất kỳ ai, trong mắt tất cả mọi người Tiêu Chính Văn là hình tượng một “thanh niên tính cách ôn hòa”. Ai mà ngờ tên này không ra tay thì thôi, một khi ra tay đánh người lại chấn động đến thế. Bồi Thanh Minh hoàn hồn lại không khỏi cảm thấy tức giận, chỉ vào Tiêu Chính Văn quát: “Hỗn lão! Anh dám giết người trước mặt tôi sao?” “Chứng cứ đâu?” Tiêu Chính Văn lạnh nhạt cười nói: “Vừa rồi tất cả mọi người đều có thể làm chứng cho tôi, tôi không đến gần họ, tôi đứng cách họ ít nhất cũng hơn hai mươi mét, hơn nữa trên người tôi không có bất kỳ hung khí nào”. Tiêu Chính Văn cười khẩy đáp. “Thế còn cần chứng cứ sao? Rõ ràng là anh…” “Lẽ nào anh bị mù à? Tôi đứng đây nãy giờ, đến gần họ khi nào? Ai nhìn thấy tôi ra tay với họ?” Tiêu Chính Văn cười khẩy nói. “Anh… ai cũng biết cường giả Thiên Vương có thể điều khiển đồ vật cách một tầng không khí”. “Xin lỗi nhé, tôi đã thay anh ghi âm lại mấy lời này rồi, quay về tôi sẽ giao đoạn ghi âm này cho cấp trên của anh. Còn nữa, bảo người của anh lập tức rời khỏi đây, tiệm ngọc của tôi vẫn còn muốn làm ăn”. “Làm lỡ việc kinh doanh của tôi, e là chức vị của anh cũng không đền nổi đâu”. Nói rồi Tiêu Chính Văn vỗ nhẹ vào vai Bồi Thanh Minh, chắp một tay sau lưng đi vào tiệm ngọc. Sắc mặt Bồi Thanh Minh xanh mét nhìn chằm chằm bóng lưng Tiêu Chính Văn. Vương Xương Bình giao cho gã, bất kể như thế nào cũng phải giết chết Tiêu Chính Văn. Nhưng hiện giờ lại để Tiêu Chính Văn huênh hoang đi khỏi đây như thế? Chỉ là gã chưa kịp lên tiếng, một tiếng bạt tai rõ to vang lên bên tai tất cả mọi người. “Bốp bốp bốp!” Ba cái tát liên tiếp khiến Bồi Thanh Minh nổ đom đóm mắt. Mấy đàn em đứng cạnh gã vội vàng giơ hai tay lên làm tư thế đầu hàng nói: “Đội trưởng Bồi, không phải bọn tôi”. Tiêu Chính Văn quay đầu lại mỉm cười nhìn Bồi Thanh Minh: “Đội trưởng Bồi, mặt anh sao thế?”