“Ừ, lần này anh tới đây chỉ để trút giận cho em thôi đấy, ngay cả người phụ nữ của Ngô Lân anh mà cũng dám đánh, anh thấy hắn không muốn sống nữa rồi! Lát nữa em muốn xử lý hắn thế nào thì sẽ xử lý như vậy!” Ngô Lân vỗ ngực khẳng định chắc nịch. Nghe thấy lời này, gương mặt của Từ Thanh Thanh lập tức nở nụ cười. Hơn nữa còn liếc nhìn ra phía sau lưng Ngô Lân, thấy mười mấy người đi phía sau hắn đều rất cao quý, còn có cả thế hệ thanh niên con cưng của trời có quyền có thế trong giới võ thuật của Hoa Quốc thì trong lòng lập tức bừng bừng khí thế. Sau khi mấy người lên xe, một đoàn xe sang không ngừng nối đuôi đi theo phía sau. Đoàn xe nghênh ngang thậm chí còn khiến cho giao thông ở Sơn Thành trở nên tắc nghẽn. Không chỉ có mười mấy người mà Ngô Lân dẫn tới, ngay cả những nhân vật có máu mặt ở Sơn Thành cũng cùng tìm tới theo. Trên đường đi, Từ Thanh Thanh còn gọi điện thoại tới cho Trần Hân. Khi Trần Hân nghe nói Từ Thanh Thanh dẫn Ngô Lân và một đám các ông lớn tới tiệm ngọc, chuẩn bị gây phiền phức cho Tiêu Chính Văn thì sợ xanh mặt. “Thanh Thanh, cậu tuyệt đối không thể làm bừa được đâu, anh Tiêu không phải là người mà bọn cậu có thể chọc tới được!” Thật ra Trần Hân vẫn còn nể tình xưa nghĩa cũ, không hy vọng Từ Thanh Thanh xảy ra chuyện. Thế nhưng lời khuyên ngăn của cô ta lọt vào trong tai Từ Thanh Thanh lại trở thành đang giải vây cho Tiêu Chính Văn! Tiêu Chính Văn tát cô ta một cái ngay trước mặt mọi người, chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua như thế. Hơn nữa bên phía bọn họ có thế trận như nào cơ chứ? Những người đứng sau lưng Ngô Lân, có ai không phải chỉ cần giẫm chân là cả Long Kinh đều phải rúng động cơ chứ? Huống hồ còn có cả mấy ông lớn bên phía Sơn Thành cùng đi theo, Tiêu Chính Văn chẳng qua chỉ là ông chủ của một tiệm ngọc nhỏ bé, có tư cách gì để đấu lại với mấy người bọn họ? “Hân Hân, cậu đang nói đùa với mình đấy à? Còn có cả người mà bọn mình không chọc tới nổi hay sao? Hừ!” Từ Thanh Thanh bật cười lạnh lùng rồi thẳng thừng cúp máy. Nghe tiếng máy bận bên trong điện thoại, Trần Hân thật sự cuống lên, lại liên tiếp gọi thêm vài cuộc nữa, thế nhưng điện thoại của đối phương đã tắt máy luôn rồi! Ngô Lân cũng nghe thấy rất rõ câu nói ban nãy của Trần Hân, hắn đưa một tay ra ôm lấy bả vai Từ Thanh Thanh, cười khẩy nói: “Cả Hoa Quốc này, thật sự chẳng có mấy người mà anh không thể đắc tội!” Chẳng mấy chốc, đoàn xe đã nghênh ngang tiến tới con đường dẫn đến tiệm ngọc. “Người đâu, phong toả cả con phố này lại cho tôi!” Ngô Lân đẩy cửa bước xuống xe, gào mồm lên với đám người sau lưng.