“Vâng vâng, tôi đi ngay, đi ngay!” Vương Quốc Xương vội vàng vung tay lên với đám người ở phía sau, vừa nói vừa xoay người định rời đi. “Cậu cứ thế mà đi à?” Vương Quốc Xương vừa xoay người đi, giọng ông cụ Quý lại vang lên. Vãi! Rõ ràng là ông bảo tôi cút cơ mà! Vương Quốc Xương suýt thì mắng ra thành tiếng, nhưng thế mạnh hơn người, Vương Quốc Xương chỉ đành nhẫn nhịn sự không cam lòng và tức giận xuống, mỉm cười quay mặt lại nói: “Ông cụ Quý còn dặn dò gì sao?” “Thiên Sơn cần thể diện, mặt mũi nhà họ Quý bọn tôi có thể tùy tiện cho người khác giẫm đạp vậy sao?” Ông cụ Quý vừa nói thế, Vương Quốc Xương cũng hơi hoảng hốt. Thể diện! Đây là thứ mà bất kỳ một gia tộc võ thuật nào cũng cực kỳ để tâm, huống gì là nhà họ Quý dòng dõi hoàng tộc chính thống, được truyền từ thời Lý Đường. “Chuyện này… ông cụ Quý, vậy ông xem nên giải quyết thế nào?” Vương Quốc Xương như ăn phải mướp đắng hỏi. “Tôi không quan tâm là ai, dám dẫn người đến quấy phá nhà họ Quý tôi thì là đang có ý khiêu khích nhà họ Quý”. “Mặc dù hiện giờ Đại Đường đã thành quá khứ, nhưng tôi tin chắc Thiên Tử vẫn sẽ nể mặt tôi”. Giọng ông cụ Quý cực kỳ trầm thấp, ánh mắt bắn ra tia sát khí. “Ông cụ Quý, họ đều là người của tôi, hơn nữa đều đã ra sức vì các đại danh sơn, ông xem có thể…” Vương Quốc Xương lau mồ hôi lạnh trên trán, thấp giọng cầu xin. “Người của cậu?” Ông cụ Quý lạnh lùng lướt mắt nhìn Vương Quốc Xương, hừ một tiếng nói: “Vương Quốc Xương, trong mắt tôi cậu không bằng một con chó”. Nói xong, ông cụ Quý giơ cây gậy trong tay lên chỉ vào một con chó lông vàng đang tìm nhặt rác bên đường. Nghe thế ngực Vương Quốc Xương phập phồng kịch liệt, nghiến răng đến mức vang lên tiếng két két. “Sao thế, cậu không phục à?” Ông cụ Quý nhìn Vương Quốc Xương sắc mặt còn khó coi hơn cả gan lợn, lạnh lùng hỏi. “Phục!” Vương Quốc Xương khẽ rít ra một chữ từ kẽ răng.