Tần Vũ suy nghĩ một hồi bỗng ngẩng đầu lên nói: “Ý của vua Bắc Lương là không tỏ rõ thái độ với người võ tông sao?” Thiên Tử gật đầu nói: “Đúng thế, kéo dài thời gian! Tất nhiên tôi sẽ không vứt tấm bia tưởng niệm chiến công này đi, Hoa Quốc và người dân sẽ không quên chiến công của nhà họ Tiêu”. “Chiến công của Tiêu Chính Văn càng được cả thế giới biết đến, tôi càng không dám quên”. Nghe nói thế, Tần Vũ thở phào, cuối cùng cũng yên tâm. “Nhưng… Thiên Tử vẫn bảo người tháo dỡ bia chiến công?” Thiên Tử khẽ gật đầu nói: “Tất nhiên là phải tháo rồi, sau khi tháo dỡ thì dời vào tông miếu, lập trước cửa tông miếu, không ai có thể nói một chữ không”. “Tôi đã nhường một bước, nếu võ tông còn dám ép bức thì đừng trách tôi đây trở mặt vô tình”. Nói đến đây, sắc mặt Thiên Tử bỗng trở nên lạnh lùng, ánh mắt bắn ra hai tia sáng lạnh lẽo. Nghe thế Tần Vũ cũng xem như đã hiểu rõ ngọn nguồn trong đó. Thật ra Thiên Tử nhường một bước nhưng tiến hai bước. Tháo dỡ chiến công của nhà họ Tiêu đồng nghĩa với thuận theo võ tông, nhưng lại không nói rõ sẽ xử lý bia chiến công của nhà họ Tiêu thế nào. Cho dù sau chuyện này, người võ tông biết Thiên Tông dời bia chiến công đến tông miếu tiếp tục cung phụng, cũng không tìm được lý do để tác oai tác quái. Mặt khác trong tay Thiên Tử cũng có một con bài có thể yêu cầu võ tông làm một việc cho giới chính trị. Đưa đẩy một hồi vô hình trung trong tay có thêm một lá bài phán đoán, còn có thể đánh ngược lại võ tông. “Kế hay! Tôi cảm thấy thật hổ thẹn”. Tần Vũ không khỏi cười khổ. Xem ra vẫn là kế của Tiêu Chính Văn và Thiên Tử xuất sắc, hơn nữa hai người này phối hợp với nhau quả đúng là không gì có thể lọt mắt trời. “Nhưng sau khi biết bia chiến công dời đến miếu tông, người võ tông chắc chắn sẽ trả thù. Hiện giờ người nhà Tiêu Chính Văn cũng biến mất theo Tiêu Chính Văn, điều duy nhất chúng có thể làm là ra tay với dinh thự”. “Nếu dinh thự cũng bị đổi tên thì chẳng phải võ tông đã đạt được mục đích rồi sao?” Tần Vũ ngẫm nghĩ nói. Nghe thế Thiên Tử ngửa mặt lên trời cười đáp: “Chuyện này còn phải xem bản lĩnh của Tiêu Chính Văn, cậu ấy là vua Bắc Lương, ngay cả nhà cũng không giữ nổi thì chẳng bằng về nhà chăm con đi cho rồi”. “Thông báo cho Hắc Băng Đài, bắt đầu từ lúc này theo dõi sát sao từng hành động của các tông môn lớn của võ tông, bất cứ lúc nào cũng có thể báo cáo”. “Vâng!” Tần Vũ đáp một tiếng, sau đó xoay người đi ra ngoài. “Khoan đã!” Sau đó Thiên Tử gọi Tần Vũ lại nói: “Chuyện này không thể để Vương Quốc Xương biết”. “Đã rõ!”