Đây là Triệu Thiên Hòa đấy! Ngộ nhỡ đối phương không nể mặt Tiểu Thái Tông mà đứng lên đối chất với Tiêu Chính Văn thì kết quả khó mà tưởng tượng nổi! Dù sao Tiêu Chính Văn cũng chỉ là giả, sao có thể là đối thủ của Triệu Thiên Hòa được! Nếu hai bên ra tay thì không cần đoán cũng có thể nghĩ ra được kết quả. Quý Sương Nhi còn chưa định thần lại thì Tiêu Chính Văn đã đột nhiên giơ tay lên, tát mạnh vào mặt Triệu Thiên Hòa. “Bộp!” Cái tát vang lên chói tai này khiến mọi người đều sững sờ. Ngay cả ông cụ Quý đứng bên cạnh Tiêu Chính Văn cũng choáng váng. Triệu Thiên Hòa và những người xung quanh cũng nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn với vẻ không tin nổi. Lúc này, một quả trứng cũng nhét vừa vào miệng bọn họ. “Nhìn thấy tôi mà vẫn không đứng lên hành lễ, ai cho ông can đảm ngồi lên ghế chính?” Trước lời chất vấn của Tiêu Chính Văn, toàn bộ sảnh lớn im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi! Ánh mắt Tiêu Chính Văn sắc lạnh như kiếm, nhìn chằm chằm vào Triệu Thiên Hòa. Ngay cả Triệu Thiên Hòa cũng không ngờ Tiêu Chính Văn dám tát ông ta trước mặt mọi người. Đến năm đại danh sơn cũng luôn coi ông ta như khách quý. Hơn nữa, ông ta còn thuộc môn phái của Nhạc Trung Kỳ, cho dù là ở ngoài vùng lãnh thổ thì Tiểu Thái Tông ít nhiều cũng phải nể mặt ông ta vài phần. Nhưng ông ta không ngờ lại bị Tiểu Thái Tông tát vào mặt ở nơi đông người. Lúc này, bầu không khí trong sảnh lớn dồn nén đến cùng cực. Mọi người đều đang chờ đợi hành động tiếp theo của Triệu Thiên Hòa. Ông cụ Quý cũng đổ mồ hôi thay cho Tiêu Chính Văn. Nhưng lúc Quách Trường Phong vừa đứng dậy, còn chưa kịp nói gì, Tiêu Chính Văn đã tát một cái thật mạnh lên mặt Quách Trường Phong. “Bộp!” “Tôi đang hỏi ông ta, ông có tư cách gì mà lên tiếng!” Ánh mắt Tiêu Chính Văn thêm phần sắc lạnh, khiến Quách Trường Phong không khỏi rùng mình. Tất cả mọi người trong sảnh lớn đều sửng sốt, thậm chí có không ít người trên trán đã đổ mồ hôi hột! Thế nào gọi là bá đạo? Đây mới là bá đạo đến cực điểm!