Nhìn thấy cảnh tượng này, ông cụ Quý không khỏi gật đầu lia lịa, sau đó quay người bước ra khỏi đại sảnh. Lúc này, ông cụ Quý không khỏi cười thầm, trước đây mình đã lo lắng thừa rồi. Tiêu Chính Văn trước mắt rõ ràng còn giống Tiểu Thái Tông hơn cả Tiểu Thái Tông! Chỉ dựa vào khí thế này thôi cũng đủ để áp chế cả căn phòng, cụ ta căn bản chẳng còn gì phải lo lắng nữa. “Cậu chủ năm, không ngờ ông lại ở ẩn tại nơi này, chúng tôi thật sự cảm thấy hoang mang lo sợ! Chúng tôi nghe nói hình như ông đã bị thương ở vùng ngoài lãnh thổ, không biết…” Từ đầu tới cuối người này vẫn khom lưng, thái độ vô cùng cung kính. Dù gì trong số những người chưa đạt tới cảnh giới Nhân Vương thì Tiểu Thái Tông là vô địch thiên hạ! Mặc dù thân phận của bọn họ đều không hề tầm thường, thế nhưng ở trước mặt thực lực tuyệt đối thì tất cả mọi thân phận địa vị căn bản đều chẳng xứng để liếc nhìn. Tiêu Chính Văn lạnh lùng liếc nhìn người đó, nói: “Tôi làm gì, lẽ nào còn cần phải thông báo trước cho ông hay sao?” Người đó lập tức đỏ bừng mặt vì câu nói này của Tiêu Chính Văn. “Cậu chủ năm, xin lỗi, xin lỗi! Tôi tự phạt một ly, coi như nhận tội với ông!” Người đó nói rồi vội vàng cầm ly rượu lên một hơi uống cạn! Nhìn thấy cảnh tượng này, gần như tất cả mọi người đều tin rằng người thoạt nhìn rất bình thường trước mắt này chính là Tiểu Thái Tông! Bởi vì ngoại trừ Tiểu Thái Tông ra thì không ai dám khinh thường mấy người bọn họ như vậy. Vả lại, Tiểu Thái Tông dám tát bọn họ, điều này nói lên rằng đối phương căn bản chẳng e sợ chút nào. Vậy nên rất nhiều người đều đồng loạt đứng dậy, sau khi kính Tiêu Chính Văn một ly thì vội vàng rời đi. Dù gì mục đích chuyến đi này của họ cũng là muốn kiểm tra vết thương của Tiểu Thái Tông. Nếu như vết thương của Tiểu Thái Tông nghiêm trọng thì đây chính là thời cơ tốt nhất để bọn họ trừ khử Tiểu Thái Tông. Thế nhưng bây giờ rõ ràng không thể đạt được mục đích này rồi. Cũng chỉ có mấy người bị Tiêu Chính Văn tát thì bày ra sắc mặt hết sức u ám và đáng sợ, thế nhưng cũng chỉ dám bực tức chứ không dám nói ra. Mãi tới sau khi tất cả mọi người đã rời đi, Tiêu Chính Văn mới từ từ đứng dậy. Quý Sương Nhi thấy Tiêu Chính Văn đứng dậy định rời đi thì mới tiến lại gần. Thế nhưng Tiêu Chính Văn chẳng buồn quan tâm tới cô ta, thẳng thừng đẩy cửa rời đi, để lại một mình cô ta đứng trong gió lạnh! Nhìn theo bóng lưng của Tiêu Chính Văn, Quý Sương Nhi tức tới mức mặt mày tái xanh! “Hừ! Anh ta thật sự coi bản thân là chú năm của tôi luôn rồi hả?” Quý Thiên Hà đứng bên cạnh đưa mắt nhìn theo bóng lưng của Tiêu Chính Văn, điềm nhiên nói: “Cô chủ, không cần nổi nóng, người này chẳng qua chỉ là mượn uy danh của cậu chủ năm nên mới dám như vậy mà thôi, nhưng giả thì vĩnh viễn chẳng thể thành thật nổi đâu!”