“Cậu Yamamoto, người này là thủ lĩnh của thế hệ trẻ trong năm đại danh sơn của Hoa Quốc chúng tôi, tên là Quách Tiếu Thiên! Cậu ấy còn là cháu ruột của Quách Trường Phong!” Triệu Thiên Hòa giới thiệu với Yamamoto Keiichi. “Ồ! Cháu ruột của Quách Trường Phong ư? Quả nhiên là tuổi trẻ tài cao!” Yamamoto Keiichi chắp tay nói với Quách Tiếu Thiên. “Không dám không dám, anh Yamamoto quá lời rồi!” Quách Tiếu Thiên vội vàng đứng lên chào hỏi. “Anh Quách, anh nghĩ sao về chuyện xảy ra ngày hôm qua?” Nghĩ sao ư? Phản ứng đầu tiên của đám người Quách Tiếu Thiên là sửng sốt, sau đó vẻ mặt có phần ngượng ngùng. Tuy rằng cuối cùng những võ sĩ Vy Hào đều chết dưới tay một người thần bí, nhưng trước đó, Hoa Quốc đã phải trả một cái giá rất thê thảm, thậm chí ngay cả Bất Tử Quân của Hoa Quốc cũng bị đánh tơi bời! Đây rõ ràng là muốn làm mất mặt năm đại danh sơn! Nhưng sau khi Quách Tiếu Thiên nghĩ ngợi một lúc, lại nở nụ cười nói: “Thật ra, các tông chủ môn chủ đúng là quá tự cao tự đại, với thực lực của họ sao có thể ngăn cản tốc độ của sư phụ anh?” “Nhưng cho dù cuối cùng sư phụ của anh đã bị giết thảm hại, đó cũng là do đã trải qua mấy trận chiến cam go trước đó, nếu không, người thanh niên Hoa Quốc kia chắc chắn sẽ không phải là đối thủ của sư phụ anh!” Quách Tiếu Thiên đã không lên tiếng bênh vực cho Hoa Quốc, mà ngược lại còn bêu xấu các võ giả của Hoa Quốc. Theo quan điểm của hắn, chỉ cần có thể lấy lòng đám người Yamamoto, thì xem như hắn đã hoàn thành nhiệm vụ mà sư môn giao cho. Hơn nữa, trở thành bạn bè với đám người Yamamoto, thì sẽ rất có lợi cho việc nâng cao địa vị của hắn trong sư môn. “Ừ, nếu bọn họ có thể có một nửa tầm nhìn của anh Quách, thì sẽ không đến nỗi phải chết thảm trên biển!” Yamamoto Keiichi cười chế nhạo nói. Mặc dù sư phụ của hắn thật sự đã chết trên biển, nhưng nước Vy Hào cũng có rất nhiều cao thủ. Tổn thất lần này hoàn toàn chẳng là gì, hơn nữa, vì cái chết của sư phụ hắn nên hắn đã “quay xe” làm đệ tử của một cao thủ Vy Hào khác! Có thể nói, hắn cũng là một trong những người được hưởng lợi không nhỏ từ trận chiến tối hôm qua! Nhưng mọi người ngồi nói chuyện gần một tiếng đồng hồ mà vẫn chưa có người mang thức ăn ra. Đến cuối cùng, ngay cả nước trà cũng đã uống cạn, đám người Yamamoto gọi nhân viên phục vụ mấy lần nhưng lại chẳng có ai trả lời. Nhìn thấy cảnh này, Triệu Thiên Hòa không khỏi cau mày. Sau đó gọi ngay cho quản lý. Khách sạn Vạn Thịnh là khách sạn lớn hàng đầu trong thành phố Long Kinh, không thể để xảy ra sai sót nhỏ như vậy được, nhất định là có nguyên nhân khác. Nhìn thấy quản lý vội vàng đi đến trước mặt mình, Triệu Thiên Hòa chỉ vào mặt bàn trống không nói: “Tại sao mãi vẫn chưa lên món ăn, còn nữa, chỗ này của các ông là khách sạn lớn năm sao, sao ngay cả nước trà cũng không có?”