Vừa dứt lời, khí tức quanh người Lữ Thanh Phong đột nhiên thay đổi. Uy thế mạnh mẽ của Bán Bộ Nhân Vương đột lên bay lên từ dưới chân ông ta và phóng thẳng lên trời. Những kiếm ảnh phản ngược lại kia cũng biến mất. “Không xong rồi! Lữ Thanh Phong định dùng hết sức lực rồi!” Ông cụ Quý vô cùng căng thẳng, thầm đổ mồ hôi vì Tiêu Chính Văn. Mặc dù đến lúc này, biểu hiện của Tiêu Chính Văn đã rất tốt, nhưng dù gì cảnh giới của anh cũng thấp hơn Lữ Thanh Phong. Khoảng cách về cảnh giới chắc chắn khiến Tiêu Chính Văn không thể trở thành đối thủ của Lữ Thanh Phong. Lúc nãy hai bên giao chiến kịch liệt như vậy là vì Lữ Thanh Phong vẫn chưa dùng toàn bộ sức lực. Vừa rồi ông ta chỉ dùng thái độ chơi đùa để thi đấu với Tiêu Chính Văn mà thôi. Nhưng lúc này, từ vẻ mặt nghiêm túc của Lữ Thanh Phong có thể thấy ông ta đã quyết tâm muốn giết Tiêu Chính Văn. Cao thủ cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương chỉ cần muốn giết thì có thể giết chết cao thủ cảnh giới Thiên Thần trong chớp mắt. Đây là sự khác biệt lớn nhất giữa Nhân Vương và Thiên Thần. Có thể thực hiện hóa suy nghĩ và khống chế sức mạnh trời đất một phương, chính là chỗ đáng sợ của cảnh giới Nhân Vương. Lúc này, dường như mọi người đều có thể cảm nhận được sát khí nồng nặc trong không khí. Ánh mắt Lữ Thanh Phong càng trở nên lạnh lẽo. Khí thế quanh người mạnh hơn lúc trước rất nhiều. “Xẹt!” Giữa trời đột nhiên xuất hiện tia sét, sau đó tiếng sấm kinh thiên động địa vang lên. “Ầm ầm ầm!” Cùng với tiếng sấm vang lên, vô số tia sét xuất hiện trên bầu trời, bao phủ lấy đầu Tiêu Chính Văn như những hạt mưa. “Lữ Thanh Phong thực sự có thể biến hóa biển sét Côn Luân?” Nhìn thấy cảnh tượng này, các cao thủ cảnh giới Thiên Thần phía dưới đều vô cùng kinh ngạc. Với sự xuất hiện của biển sét, khí thế quanh người Lữ Thanh Phong càng trở nên hừng hực. “Thằng nhãi, hôm nay tôi sẽ phá lệ một lần để cho cậu lĩnh giáo thế nào là thực lực của Bán Bộ Nhân Vương!” Vừa dứt lời, bóng dáng của ông ta dần biến mất. Trong giây tiếp theo, Lữ Thanh Phong đã xuất hiện trước mặt Tiêu Chính Văn. “Xoạt!”
Lữ thanh Phong đột nhiên vung ay, kiếm Thất Tinh tang Môn chém về phía Tiêu Chính văn mà không hề báo trước.
Tốc độ của ông ta nhanh đến mức mắt thường không thể bắt kịp!
Tiêu Chính Văn chỉ cảm thấy một luồng gió hướng về phía vai mình, anh thậm chí còn không kịp nghĩ nhiều, trên ngực vụt ra tia đỏ.