Lúc này Tiêu Chính Văn đã cảm nhận được chút nguy hiểm. Dù sao thực lực hiện giờ của anh vẫn chỉ dừng lại ở cảnh giới Thiên Thần thiên cấp bốn sao. Chỉ cách Bán Bộ Nhân Vương một bước, nhưng sự cách biệt này vẫn là một trời một vực. Cho dù anh hiểu rõ về trận pháp hơn Lữ Thanh Phong, nhưng anh vẫn không thể thu hẹp khoảng cách quá lớn giữa cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương và Thiên Thần. Lúc này, Lữ Thanh Phong nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ tự mãn, khóe miệng nhếch lên giễu cợt nói: “Chỉ cần cậu quỳ xuống nhận lỗi thì hôm nay tôi sẽ suy nghĩ đến việc giữ cho cậu toàn thây!” Lữ Thanh Phong cho rằng chỉ cần ông ta đánh hết sức thì cuộc chiến hôm nay đã không còn phải thấp thỏm nữa. Mặc dù đang đối mặt với một người nhỏ tuổi cảnh giới Thiên Thần, Lữ Thanh Phong cũng dùng hết sức để đánh một cú, điều này cũng xem như là nỗi tủi nhục với cao thủ cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương. Nhưng chỉ cần giết được đối phương thì ai dám xem thường ông ta? “Để cho tôi toàn thây sao? Ông không cảm thấy mình vui quá sớm rồi à?” Tiêu Chính Văn cười khẩy đáp. Cái gì? Đã đến nước này mà Tiêu Chính Văn còn dám coi thường ông ta? Lữ Thanh Phong không khỏi tức giận trợn trừng hai mắt, con ngươi đen láy của ông ta như thể phun ra hai ngọn lửa. “Này chàng trai, không ai có thể sống sót trong cú đánh sấm sét. Không quá mười giây nữa là cậu sẽ bị thiên lôi thiêu chết tại đây”. Lữ Thanh Phong cảm thấy không hả giận, chỉ vào Tiêu Chính Văn quát: “Chỉ dựa vào một thằng nhãi chưa đến ba mươi tuổi như cậu mà cũng dám khiêu khích tôi à?” “Năm đó tôi ở ngoài lãnh thổ xông pha chiến trường, cậu còn chưa ra đời đâu. Ở trước mặt tôi, cậu chỉ đáng cúi đầu nhận tội thôi”. Thật ra sức mạnh trong cơ thể Tiêu Chính Văn đang tiêu hao với tốc độ cực nhanh. Chỉ cần sức mạnh trong cơ thể anh bị rút cạn, tiếp theo dù trước đó anh đã trải qua lễ rửa tội của Lôi Hải Côn Luân thì cũng sẽ chết trong hàng nghìn tia sấm chớp đó. Nhưng ngay khoảnh khắc sức mạnh của Tiêu Chính Văn sắp bị rút cạn, trên gương mặt Tiêu Chính Văn lại xuất hiện nụ cười khẩy. “Chỉ dựa vào ông mà cũng muốn khiến tôi chôn mình trong biển sấm sét sao?” Vừa dứt lời chỉ thấy Tiêu Chính Văn hơi nhắm mắt lại. Lúc này tất cả người xem trận chiến đều nghĩ Tiêu Chính Văn đã bỏ cuộc. Nhưng ngay sau đó bỗng có một tiếng động cực lớn kinh thiên động địa vang lên. “Ầm!” Một luồng chớp từ trên trời đánh xuống. Mây đen lơ lửng trên đỉnh đầu Tiêu Chính Văn bị tia chớp xuyên qua, thoáng chốc đã biến mất không còn tung tích.