Nhưng nhắc đến Tiêu Chính Văn, vẻ mặt Long Ngũ lập tức thay đổi. “Nếu vua Bắc Lương gặp chuyện tương tự sẽ giải quyết thế nào?” Nghĩ đến đây Long Ngũ quay đầu lại nhìn người đàn ông bị đánh đến mức cả người đều là vết thương. Đúng thế, nếu là Tiêu Chính Văn tuyệt đối sẽ không tha cho Phùng Thiên Hựu. Sau đó không để Phùng Thiên Hựu nói nữa, Long Ngũ đã tiến lên một bước nhấc bổng Phùng Thiên Hựu từ dưới đất lên, sau đó dùng sức quăng mạnh hắn xuống đất. Rầm! Cú quăng mạnh này khiến nền đất xuất hiện từng vết nứt rạn. Đây đủ để lấy đi nửa cái mạng của Phùng Thiên Hựu. “Phụt!” Phùng Thiên Hựu nôn ra ngụm máu lớn, cực kỳ không cam lòng trợn mắt nhìn Long Ngũ nói: “Này, anh chắc chắn sẽ phải trả giá cho chuyện này”. “Trả giá?” Long Ngũ cười gằn, nhìn Phùng Thiên Hựu nói: “Nếu anh đã nói thế thì cho anh sống có tác dụng gì nữa?” Cái gì? Phùng Thiên Hựu không ngờ Long Ngũ lại dám giết hắn giữa đường. Nhưng không để hắn kịp xin tha, Long Ngũ đã đánh ra một cú đấm như bao cát. Một tiếng cực lớn vang lên, cơ thể Phùng Thiên Hựu văng ra xa. Cho đến lúc chết Phùng Thiên Hựu thậm chí còn không kịp kêu lên một tiếng thảm thiết thì mạng sống đã không còn. Tin tức Long Ngũ đánh chết Phùng Thiên Hựu trên đường chẳng mấy chốc đã lan truyền đến Long Kinh. Tần Vũ không có phản ứng gì với chuyện này, cứ như loại người như Phùng Thiên Hựu nên chết từ sớm. Ngược lại là Vương Quốc Xương, vừa nhận được tin tức đã giận như thể giẫm phải bom. “Long Ngũ này đúng là to gan, dám giết cả người nhà họ Phùng. Lẽ nào cậu ta không biết nhà họ Phùng là đệ tử ngoại môn của Hằng Sơn sao?” “Đúng là làm phản hết rồi!” Ở nơi khác, trong một căn biệt thự ngoại ô Long Kinh, một người đàn ông trẻ tuổi đang cầm ly rượu vang chậm rãi thưởng thức. Đối diện là một chàng trai có vẻ ngoài rất tuấn tú. Người này chính là Phùng Tiếu Thiên mà Phùng Thiên Hựu đã nói. Bây giờ Phùng Tiếu Thiên đã trở thành ngôi sao hạng A của giới giải trí thế hệ mới, có lượng fans đông đảo. Thậm chí một câu nói của gã đủ để dậy lên làn sóng dư luận ở Hoa Quốc. Lúc này sắc mặt Phùng Tiếu Thiên cực kỳ khó coi, nghiến răng nói: “Anh Lạc, tôi đã quyết định việc anh đã nói với tôi trước đó rồi, tôi chấp nhận tất cả điều kiện của các người”. Lạc Tề Anh khẽ gật đầu nói: “Ừ, quyết định bày của anh rất thông minh, nhà họ Phùng các anh không thể gửi gắm hết mọi niềm tin vào Hằng Sơn được”. “Như cái chết của em trai anh, Hằng Sơn đã lên tiếng nói gì chưa? Chắc chắn họ sẽ không can thiệp vào, ngược lại Thiên Sơn bọn tôi rất sẵn lòng giúp anh”. “Hừ! Cho dù người giết em trai tôi là ai cũng phải chết”. Dứt lời, Phùng Thiên Tiếu ngẩng đầu lên uống cạn ly rượu vang, sau đó vung tay làm vỡ ly rượu.